Tô Dĩnh liệt kê tất cả những điều kiện mà các em cô đã đề xuất mà Tô Đại Trân thực sự đồng ý hết.
Cuối cùng, Tô Dĩnh mới đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Còn một điều nữa, sau này chị cố gắng giữ miệng, đừng nói nhiều, được không?"
Nhưng lần này, Tô Đại Trân không hiểu: "Tại sao?"
Tô Dĩnh: "Vì miệng chị hở gió."
Tô Đại Trân: "..."
Tô Đại Trân ngoan ngoãn: "Chị không hiểu..."
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh mệt mỏi, phẩy tay nói: "Thôi, chị đi xin lỗi đi, lát nữa còn phải dọn giường nữa, chị sẽ ngủ chung với Ninh Quyên."
Để Ninh Quyên ngủ cùng với Tô Đại Trân trước, một phần là để tiết kiệm củi lửa, phần khác là để Ninh Quyên giám sát Tô Đại Trân, tránh trường hợp người ngốc nhưng lại có mưu mô.
Nhưng Tô Đại Trân chẳng để tâm, cô ta vui vẻ chạy thẳng vào sân nhà Tô Dĩnh.
Rồi "phịch" một cái...
Tô Đại Trân bị ngưỡng cửa làm vấp ngã.
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đẩy xe nhỏ ra trạm y tế đi! Tô Đại Trân lại ngất rồi! Em hai, em ba! Sang gọi người đi!"
Một nhóm người vội vã đẩy chiếc xe nhỏ ra khỏi ngõ.
Tô Dĩnh đứng ở cửa gọi với theo: "Mẹ ơi, con với Tô Dụ ở nhà trông nhà nhé!"
Tô Dụ, người bị kẹt lại trong sân nhà không kịp ra ngoài: "..."
Để con đi theo với, con còn muốn nghe lén bí mật của Tô Đại Trân nữa mà!!
Tô Dụ kéo áo chị gái: "Chị ơi, em cũng muốn đi..."
Tô Dĩnh gạt tay ra: "Em không muốn đi đâu, em còn có việc phải làm đấy."
Tô Dụ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao mình không biết nhỉ?
Đợi khi mọi người đã đi xa, Tô Dĩnh đóng cửa, kéo Tô Dụ vào bếp rồi vác cuốc lên bắt đầu đào đào đào.
Tô Dụ nhướng mày, ồ hô, chẳng lẽ sắp đào chỗ vàng giấu à?
Quả nhiên, sau vài nhát đào chăm chỉ của Tô Dĩnh, rất nhiều thỏi vàng lấp lánh hiện ra.
Tô Dụ giả bộ ngạc nhiên: "Oa! Chị ơi, sao ở đây lại có nhiều thỏi vàng thế này! Đây đều là của nhà mình sao?"
Tô Dĩnh lắc đầu: "Còn một phần phải trả lại cho nhà nhị bá của em, nhưng bây giờ chưa phải lúc."
Số vàng mà cô lấy được từ nhà Tô đại bá, Tô Dĩnh không định giữ hết cho gia đình mình, cô dự định chia một nửa cho nhà Tô nhị bá, vì dù sao đây cũng là tài sản ông nội để lại, nhà cô không thể nuốt trọn.
Tô Dụ gật đầu, có vẻ như đã hiểu ra.
Tô Dĩnh tiếp tục nói: "Chị biết là em kín miệng, hôm nay chị mới đưa cho em số vàng này, vì nhà mình hiện giờ người đông, dễ bị để ý nên không an toàn."
Sau đó Tô Dĩnh lấy hai miếng vải lớn từ sân sau, trước mặt Tô Dụ, cô chia toàn bộ số vàng thành hai phần, một phần là lấy từ nhà Tô đại bá, phần còn lại là số vàng của nhà mình từ trước.
Tô Dĩnh dặn: "Chuyện là như thế này, tuyết sắp ngừng rơi rồi, sáng mai khi em lên núi, hãy mang gói vàng lớn này chôn đi, chôn ở chỗ không quá xa cũng không quá gần, ở một nơi chỉ em mới có thể tìm thấy... Nhưng nhớ phải chú ý an toàn, không có gì quan trọng bằng sống sót, biết chưa?"
Tô Dụ tự tin vỗ bụng nhỏ của mình: "Chị yên tâm đi, ngay cả sói còn không đuổi kịp em, lần trước em gặp ba con..."
Á, lỡ miệng rồi...
Tô Dĩnh: "Hừ hừ..."
Cô bắt đầu nhìn quanh, tìm một cây gậy để đánh em trai.
Cậu được lắm, dám chạy xa đến mức gặp cả sói mà không nói với gia đình?
Thấy không ổn, Tô Dụ vội vàng lùi lại: "Chị ơi, chị ơi, em sai rồi! Em sai rồi!! Chỉ có một lần thôi!!! Mà chúng còn chẳng đuổi kịp em nữa!! Au..."
Tô Dĩnh đuổi theo Tô Dụ chạy vòng quanh sân, cuối cùng vẫn đánh vào m.ô.n.g Tô Dụ mấy cái.
Mười phút sau, hai chị em yên tĩnh trở lại, tiếp tục sắp xếp vàng trong bếp.
Tô Dĩnh cẩn thận gói chặt hai túi vàng để phòng khi di chuyển không bị rơi ra ngoài.
Còn Tô Dụ thì ôm mông, mặt mày ấm ức, không biết phải làm sao để giải thích với Tô Dĩnh rằng ngay cả động vật nhỏ trên núi cũng không đuổi kịp cậu với khinh công của mình!!!