Tô Dĩnh làm xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Dụ đang mếu máo khiến cô lại thấy bực mình trong lòng.
Tô Dĩnh mắng: "Mắng em mà em còn không phục phải không? Chị nói thế chẳng phải là muốn tốt cho em sao, đã bảo bao nhiêu lần là đừng vào rừng sâu, nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe lời, càng lớn càng không nghe lời. Chị đã bảo tại sao em dạo này dậy sớm thế rồi mà... (cằn nhằn cằn nhằn... )"
Tô Dụ vội cười hì hì: "Không, không, không có đâu chị, thật mà... không có đâu..."
Tô Dĩnh tiếp tục: "Có, chắc chắn là có, chị nhìn nét mặt em là biết! Nói lí nhí lí nhí..."
Tô Dụ: "Đúng đúng, đều là lỗi của em... Em sẽ chú ý! Nhất định sẽ chú ý!"
Tô Dĩnh: "Ba ba ba ba..."
Mười phút sau, cuối cùng Tô lão thái thái cũng nói mệt.
Tô Dụ: ... Tạch, hưởng thọ chưa đến 5 tuổi.
Sau khi dọn dẹp bếp lại như cũ, Tô Dĩnh cầm một gói nhỏ, chính là số vàng lấy từ nhà Tô đại bá còn gói vàng lớn hơn thì đưa cho Tô Dụ, đó là số vàng nhà họ từ trước.
Tô Dĩnh nói: "Em giấu gói vàng này vào trong chăn, đạp xuống dưới chân rồi sáng mai dậy ôm thẳng lên núi. Còn gói này chị sẽ giấu, chỗ chúng ta giấu đừng nói cho nhau biết, cũng không được nói với ai khác, kể cả mẹ cũng không, nhớ chưa?"
Tô Dụ nhanh chóng gật đầu: "Nhớ rồi!"
Sau đó hai chị em mỗi người tự đi cất giấu vàng của mình rồi yên tĩnh chờ mọi người trở về.
Lần này Tô Đại Trân bị ngã khá nặng, đập vào vùng đỉnh đầu. Dù lực va chạm với mặt đất không quá mạnh nhưng do chấn động não từ một tháng trước khi bị Tô đại bá làm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên hai lần cộng lại, đêm nay Tô Đại Trân bị Trương lão đầu giữ lại trạm y tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi mọi người lục đục trở về nhà từ trạm y tế đã đến giờ nghỉ ngơi thường lệ.
Lưu Lan Hương nằm lên giường, đếm một hai ba bốn, không sai, bốn đứa trẻ và hai con ch.ó đều ở đây, bà mệt đến nỗi ngả lưng xuống ngủ ngay.
Lý do Tô Dĩnh thay đổi nơi giấu vàng là để tạo ra một "thế giới vòng lặp lần ba".
Giả sử kiếp trước, trước khi trọng sinh là "vòng lặp lần một" thì sau khi trọng sinh chính là "vòng lặp lần hai".
Và dựa trên những lời của Tô Đại Trân, trong vòng lặp thứ hai này lẽ ra Tô Đại Trân đã c.h.ế.t vào ngày bị Tô đại bá đập đầu nhưng không hiểu vì sao cô ta lại sống sót và nhờ cơ duyên nào đó mà biết được những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai của vòng lặp thứ hai.
Nói cách khác, trong vòng lặp thứ hai sau khi Tô Dĩnh trọng sinh, nơi cô từng giấu vàng lẽ ra Tô Đại Trân phải biết.
Vì vậy Tô Dĩnh cần thay đổi chỗ giấu vàng của nhà mình, từ đó tạo ra một "vòng lặp lần ba" mà không ai biết trước tương lai.
Từ đêm nay, số vàng trong nhà được chia làm hai phần, chỉ có Tô Dụ và Tô Dĩnh mỗi người tự biết phần của mình. Như vậy Tô Đại Trân sẽ không thể tìm ra được nơi giấu vàng của họ dựa trên thông tin từ vòng lặp thứ hai nữa.
Tô Dĩnh đã suy tính rất kỹ lưỡng, chỉ có điều cô không lường trước được rằng em trai Tô Dụ sẽ dậy từ nửa đêm!
Đúng vậy, Tô Dụ cũng có kế hoạch của riêng mình-
Thực ra từ năm ngoái, khi Ngũ đại thúc kể cho bọn trẻ nghe về lịch sử của con sông lớn bên ngoài thôn, Tô Dụ đã muốn lần theo dòng sông để đến đất nước của bọn mũi lõ rồi.
Sau một năm rèn luyện, Tô Dụ đã âm thầm đi ngày càng xa theo dòng sông lớn bên ngoài thôn và tìm thấy ngã ba sông mà Ngũ đại thúc đã kể.
Con sông lớn bên ngoài thôn là nơi hội tụ của hai dòng sông, một dòng chảy từ thảo nguyên, một dòng dẫn đến nước bọn mũi lõ.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là dù Tô Dụ đã vận dụng khinh công đến mức tối đa nhưng từ nhà đến ngã ba sông vẫn mất khoảng một giờ đồng hồ.