Vì trời quá lạnh, côn trùng và chim chóc ngoài trời đã không còn kêu rả rích, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua người Tô Dụ.
Chẳng mấy chốc, khi đường chân trời phía đông bắt đầu ló dạng chút ánh sáng, Tô Dụ bỗng nghe thấy từ xa có tiếng động, dường như có sinh vật nào đó đang lao đi rất nhanh?
Theo phản xạ, Tô Dụ không cần suy nghĩ nhiều mà đã nhảy lên cây phía sau, nín thở, hy vọng không bị phát hiện.
Cậu đoán... đây chắc hẳn là thứ to lớn đang đến muộn hôm nay!
Hừ hừ hừ, nghĩ có thể dọa Tô Tiểu Dụ sao, không đời nào!
Một lúc sau, mặt trời dần mọc, cảnh vật xung quanh sáng dần lên và Tô Dụ cũng đã nhìn rõ đối phương là ai...
Đây... có vẻ là người... đúng không?
Chỉ là người đó ăn mặc rất lạ, không giống người trong thôn chút nào, à, diện mạo cũng khác nữa...
Tóc vàng, mũi chim ưng to...
Rốt cuộc là thứ gì đây???
Vì chưa từng thấy loại người này, Tô Dụ quyết định lặng lẽ quan sát thêm một chút.
Nhưng ngồi lâu trên cành cây, gió lạnh thổi làm cậu ê ẩm mông...
Người tóc vàng xa xa kia toàn thân phảng phất mùi rượu, da trắng nhưng khuôn mặt lại hồng hào. Tốc độ của anh ta không chậm, cuối cùng chạy đến bờ sông, dừng lại dưới một gốc cây lớn.
Lúc này Tô Dụ và người tóc vàng đứng ở hai bên bờ của dòng sông đã bị đóng băng, từ bên này, Tô Dụ có thể nhìn rõ mọi hành động của anh ta.
Nhưng càng nhìn, Tô Dụ càng cảm thấy động tác của người tóc vàng này có gì đó... quen thuộc?
Mặc dù không dùng lưỡi hái mà dùng một mảnh đá lớn, anh ta cũng đang đào hố!
Tô Dụ: "..."
Chẳng lẽ hôm nay là ngày tốt để đào hố sao?
Nếu không tại sao ai cũng chọn hôm nay để chạy đến nơi xa xôi này và đào đất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dụ cảm thấy khó hiểu, cậu quyết định tiếp tục quan sát.
Và càng quan sát... thời gian trôi qua gần nửa tiếng, đến mức Tô Dụ gần như muốn nhảy xuống đưa cho người kia cái lưỡi hái.
Khi cậu bé cảm thấy đôi chân mình gần như tê cứng vì ngồi quá lâu, người đàn ông tóc vàng cuối cùng đã dùng sức mạnh to lớn của mình để đào xong một cái hố nhỏ mà anh ta cho là vừa vặn.
Sau đó... Tô Dụ mở to mắt!
Vì người đàn ông ngoại quốc kia đã lấy ra từ trong n.g.ự.c một đống lấp lánh vàng vàng xanh xanh!
Tô Dụ: "???"
Mặc dù khoảng cách có hơi xa và cơ thể của người tóc vàng chắn mất, Tô Dụ chỉ có thể nhìn thấy sơ qua nhưng vẫn nhận ra đó là một đống đồ trang sức sáng bóng.
Trời ạ, hóa ra mọi người đều âm thầm giàu có đến vậy sao?
Nhưng giờ đã biết người tóc vàng làm gì, Tô Dụ không còn hứng thú xem tiếp.
Lúc nãy chạy nhảy thì không sao nhưng ngồi trên cành cây nửa tiếng đã khiến cậu bắt đầu thấy buồn ngủ.
Vì vậy Tô Dụ tìm một chỗ kín gió, định dựa vào thân cây chợp mắt một chút, chờ người đồng đạo kia làm xong việc rồi mình sẽ rút lui.
Haiz, lần này cậu đã chạy xa như vậy, không biết đây có tính là nước mũi lõ không, mà nói mới nhớ, người tóc vàng này chắc hẳn là người mũi lõ rồi nhỉ?
Nhưng đây vốn là biên giới, có thể người tóc vàng này vượt biên sang nước mình cũng không chừng.
Dù sao thì không thấy làng mạc của người mũi lõ, Tô Dụ vẫn có chút tiếc nuối, chưa thể trải nghiệm phong tục tập quán hay cách sống của họ...
Nhưng không sao cả, vì còn nhiều thời gian, năm nay không đi được thì sang năm đi.
Vừa nghĩ vẩn vơ, Tô Dụ vừa mơ màng, suýt chút nữa chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu, đột nhiên cậu bị đánh thức bởi cảm giác nguy hiểm của một loài thú dữ!
Người học võ vốn đã nhạy bén với mọi giác quan, đặc biệt là với nguy hiểm. Quả nhiên ngay khi mở mắt, Tô Dụ nhìn thấy một con gấu đen khổng lồ đang lao về phía người tóc vàng vừa chôn xong đống đồ sáng bóng kia!
Con gấu đen khổng lồ ước chừng dài hơn hai mét, toàn thân là lớp thịt dày và lông mịn, đầu to tròn, phần cổ nổi lên như một cái bướu.
Với cơ thể to lớn như thế, gặp con gấu này thì lựa chọn duy nhất của Tô Dụ lúc này là chạy, không có lựa chọn nào khác.