Nguyên nhân chính là đường núi khác với đường bằng phẳng, ngoài khoảng cách theo đường thẳng còn có nhiều đoạn lên xuống dốc, mùa đông lại có tuyết trơn trượt, cậu còn phải cảnh giác xem có động vật hoang dã nào xuất hiện hay không, điều này làm mất khá nhiều thời gian.
Nhưng trong điều kiện như vậy, chỉ đi đến nơi và quay về thôi đã mất hai giờ, đó là giới hạn thời gian mà Tô Dụ có thể ra ngoài vào buổi sáng. Nếu về muộn hơn, chắc chắn sẽ bị chất vấn nên Tô Dụ chỉ có thể dậy ngày càng sớm hơn để đi xa hơn.
Tuy nhiên hôm nay lại khác, hôm nay Tô Dụ có thể nói rằng mình dậy trễ là vì phải đi chôn vàng, thế nên cậu có thể tranh thủ chạy xa thêm một chút, he he.
Gần đây băng tuyết trên núi càng ngày càng dày, Tô Dụ dự định hôm nay sẽ là chuyến đi cuối cùng trước khi mùa xuân tới để gia đình khỏi phải lo lắng.
Haiz, hôm nay lỡ miệng bị đánh đòn đau quá...
Mà chị gái cậu la mắng thật hung dữ!
Sao có thể mắng lâu thế nhỉ!!
Dù sao đi nữa, giữa đêm khuya, trăng vẫn còn cao treo lơ lửng trên bầu trời, Tô Dụ không biết là mấy giờ nhưng vừa mở mắt ra, cậu đã bắt đầu lén lút mặc quần áo.
Trong bóng tối, cậu mặc chiếc áo bông không gió, ôm lấy mấy thỏi vàng ấm áp dưới chân, xoa dịu hai chú chó to vẫn đang mơ màng tỉnh giấc vì tiếng động rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.
Tô Dụ bước thật nhẹ nhàng qua sân nhà rồi nhún chân nhảy lên bờ tường nhà mình, đúng ngay chỗ mà năm ngoái Tô Đại Nghiệp đã leo qua, vì chỉ có hai chỗ đó không có gai từ cây hạt dẻ.
Hạt dẻ trên cây đã được thu hoạch nhưng những cái gai trên tường vẫn còn cứng chắc, có thể chống chọi thêm hai năm nữa nên gia đình không sửa chữa gì.
Lúc này Tô Dụ đứng trên bờ tường, nhìn quanh trước sau trái phải, xác nhận rằng trời đêm thật yên tĩnh rồi nhún chân nhảy nhẹ nhàng đến ngay cửa nhà Ngũ đại thúc.
Với vài bước chân nữa, Tô Dụ đã đến chân núi sau nhà.
Lần theo con đường nhỏ, cậu tìm đến con sông lớn bên ngoài thôn và biến mất vào hướng sau núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Tô Dụ dừng lại, một giờ đã trôi qua, trời vẫn tối om, cậu không dám chậm trễ, trèo lên một cây lớn gần bờ sông và bắt đầu đếm ngược.
"Sáu mươi, năm mươi chín, ... ba, hai, một... Hửm?"
Chuyện gì đây? Sao hôm nay chẳng có gì?
Tô Dụ cẩn thận kiểm tra trên dưới trái phải, quả nhiên không phát hiện bất cứ sinh vật kỳ lạ nào.
Thế là cậu biết ngay, hôm nay chắc chắn sẽ gặp phải thứ gì đó to lớn!
Nhưng đã ra ngoài rồi, phải lo xong việc chính trước đã.
Chỗ này chính là ngã ba của con sông lớn bên ngoài thôn, một nhánh chảy về phía thảo nguyên, nhánh kia chảy về nước của bọn mũi lõ.
Hôm qua khi Tô Dĩnh bảo Tô Dụ lên núi sau chôn vàng, cậu đã nghĩ ngay đến chỗ này, không những có vị trí đặc biệt mà còn là nơi hiếm ai lui tới, rất thích hợp để chôn giấu kho báu.
Tô Dụ nhảy xuống khỏi cây, ghi nhớ địa hình xung quanh dưới ánh trăng rồi lấy lưỡi hái ra bắt đầu đào đất.
Thời tiết quá lạnh, đất đã đông cứng như đá, may mà lưỡi hái nhà cậu luôn được giữ sắc bén, thêm nữa là gói vàng không quá lớn. Sau hơn nửa giờ, Tô Dụ đã đào được một cái hố đủ dùng.
Cậu đặt gói vàng xuống hố, đắp thêm đất và nén chặt, cuối cùng xếp thêm mấy hòn đá lên rồi rắc tuyết lên, làm cho mặt đất trông giống hệt như xung quanh.
Xong nhiệm vụ chị gái giao, Tô Dụ cảm thấy nhẹ nhõm, cậu vừa luôn cảnh giác với xung quanh vừa tiếp tục lên đường.
Lần này cậu chạy thẳng theo hướng con sông nhánh kia, mỗi bước chạy đều không phát ra tiếng động.
Dùng thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn của mình, cậu lao đi với tốc độ nhanh như một cái bóng lướt qua.
Cậu chạy mãi rồi đột nhiên nhận ra mặt trăng đã biến mất khỏi bầu trời từ khi nào nhưng ánh sáng mặt trời vẫn chưa chiếu đến mặt đất, mọi thứ xung quanh chỉ là một màu tối.