Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 501



Tô Dụ có tay ném rất chính xác, chỉ vài giây sau, viên đá rơi thẳng vào miệng con gấu đen đang há to, trúng ngay cổ họng nhưng cơ thể con gấu không hề có phản ứng gì, ngay cả lồng n.g.ự.c cũng không hề phập phồng.

Chờ thêm nửa phút nữa, thấy con gấu vẫn nằm im, Tô Dụ mới lặng lẽ tiếp cận, đưa tay đặt lên động mạch cổ của con gấu.

A, đúng là c.h.ế.t rồi...

Dũng sĩ kia thật là một xạ thủ tuyệt vời!

Tô Dụ cúi xuống kiểm tra, phát hiện rằng viên đạn đã b.ắ.n từ cằm con gấu, xuyên qua hộp sọ rồi phát nổ trên đỉnh đầu của nó. ... Có thể tiêu diệt được con thú lớn từ góc độ nguy hiểm như vậy, người tóc vàng quả thực là một dũng sĩ!

Nhưng vấn đề tiếp theo lại nảy sinh.

Con gấu to thế này, cậu không thể khiêng nổi!

Bỏ thì tiếc... chân gấu rất ngon.

Nhưng nếu lấy thì làm sao mang về được?

Lúc này mặt trời đã lên cao, khoảng chừng 7 giờ sáng.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Dụ bắt đầu gom tuyết xung quanh bờ sông rồi dùng lớp tuyết dày để che kín vết thương ở đầu và cằm của con gấu.

Cách này có thể ngăn mùi m.á.u của con gấu lan ra, đồng thời không làm mất mùi cơ thể tự nhiên của nó.

Thông thường trong lãnh địa của loài gấu lớn như thế này sẽ không có một con thú lớn nào khác, vì loài thú ăn thịt lớn có nhu cầu săn mồi rất lớn, chúng cần một lãnh thổ rộng để săn mồi, nếu lãnh thổ quá gần nhau sẽ dễ xảy ra tranh đấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay cả những loài thú săn mồi nhỏ hơn như chó sói, hổ hay báo cũng tránh xa khu vực này, vì gặp phải gấu thì không thể nào thắng nổi, phần lớn sẽ trở thành bữa ăn của nó. Quy luật mạnh được yếu thua trong chuỗi thức ăn không phải là điều để nói đùa.

Vì vậy cách làm của Tô Dụ có thể giúp xác con gấu không bị phát hiện bởi các loài động vật khác trong một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng cũng không ai nói trước được cách che giấu này sẽ có hiệu quả trong bao lâu nên sau khi làm xong, Tô Dụ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Khi Tô Dụ lao về đến nhà, mặt trời đã lên cao, Tô Dĩnh đang sắp xếp đống vải vụn trong sân sau.

Vì Tô Đại Trân sắp chuyển vào sống ở sân sau, Tô Dĩnh không muốn để đống vải vụn trong sân nữa. Hiện tại cả hai đang tạm hợp tác nhưng Tô Dĩnh vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tô Đại Trân. Tính của Tô lão thái thái vốn cẩn trọng, làm gì cũng phải đề phòng trước nên giờ cô quyết định phân loại đống vải vụn chưa dùng theo màu sắc và kích thước rồi mang sang nhà Ngũ đại thúc cất.

Tô Dụ tìm một vòng trong nhà, cuối cùng mới thấy Tô Dĩnh ở sân sau.

Vừa vào đến nhà, cậu ôm lấy chai nước lạnh trên bàn và tu một hơi thật dài, sau đó thở hổn hển hỏi: "Chị ơi, anh em với Tô Đại Trân đâu rồi?"

Tô Dĩnh nhìn bộ dạng uống nước lạnh của Tô Dụ, lập tức nổi giận: "Nước này lạnh rồi, đợi chút đã, chị đi lấy ít nước ấm từ bếp cho."

Tô Dĩnh liếc Tô Dụ một cái rồi quay đi lấy nước ấm từ sân trước.

Nhưng khi quay lại, cô lại bắt đầu cằn nhằn.

Tô Dĩnh: "Chị bảo em hai với em ba bảo đi chơi với Lư Đản rồi, hôm qua Tô Đại Trân bị lạnh đến phát sốt, lại còn bị đập trúng đầu chảy m.á.u nữa, Trương lão đầu không cho về, bảo là phải đợi hạ sốt đã. Mà này, em đã cất giấu đồ đạc xong chưa? Sao đến giờ này mới về? Đã gần trưa rồi..."

Tô Dĩnh cũng đã dậy sớm để đi giấu đồ nhưng cô chỉ giấu ở khu rừng nhỏ bên ngoài thôn nên rất nhanh đã về nhà và còn có thời gian nấu bữa sáng. Nhưng cả buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng Tô Dụ đâu khiến cô vừa sắp xếp đống vải vừa thầm lo lắng.

Đống vải vụn được cất trong căn phòng ở sân sau của Tô Mậu. Căn phòng này thường không có ai ở nên không đốt lò nhưng Tô Dụ chẳng quan tâm, cậu mệt đến mức sắp kiệt sức rồi. Vì sợ con gấu đen bị loài thú khác ăn mất, cậu đã chạy liên tục mà không dừng nghỉ.