Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 502



Tô Dụ nằm úp người trên đống vải vụn trên giường lạnh: "Cất rồi, cất hết rồi, yên tâm đi, ngoài em ra chẳng ai tìm được đâu. À, chị ơi, mau gọi Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Hổ và Cẩu Đản đến, nhanh lên, nếu muộn là thịt mất đấy..."

Tô Dĩnh nhìn không vừa mắt khi Tô Dụ nằm lên giường lạnh ngắt bèn kéo cậu dậy: "Đi lên nhà trên đi, đừng có nằm đây... Giấu kỹ rồi à? Không để ai thấy chứ? Em gọi Tiểu Hổ, mấy đứa kia làm gì? Lần này là thịt gì? Có gặp nguy hiểm không?"

Tô Dụ: "..."

Dễ dàng bị kéo dậy quá...

Oai phong của mình ở đâu rồi!!!

Nhưng Tô Dụ thành thật nói: "Thật sự cất kỹ rồi, không ai nhìn thấy!"

Sau đó Tô Dụ nhìn lên xà nhà với vẻ hơi ngượng rồi đánh trống lảng: "Chỉ là một con thú lông đen thôi, nó c.h.ế.t rồi nhưng em không mang về được nên định nhờ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục và mấy con ch.ó giúp kéo nó về... Chị ơi, nhanh lên đi, em nghỉ ngơi một chút rồi còn phải quay lại ngay, nếu không mà để người khác phát hiện thì làm sao?"

Tô Dĩnh vừa nghe Tô Dụ nói như vậy, cho rằng đó là thịt của một con vật khác mà Tô Dụ tình cờ gặp phải trên núi, bị ăn dở. Thằng bé còn nhỏ, chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường. Chờ lát nữa mang về nhà xem thử, bây giờ trời lạnh, có lẽ vẫn còn ăn được. Nếu con người không ăn được thì Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cũng có thể ăn, dù sao cũng không thể lãng phí.

Vì vậy lúc này, tuy trong lòng có phần cảm thấy hơi lạ nhưng Tô Dĩnh cũng không để ý. Cô nói với Tô Dụ: "Bếp có chừa phần cơm cho em đấy!"

Sau đó cô vội ra ngoài tìm đám chó.

Tô Dụ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng vào bếp ăn cơm, cậu đói muốn c.h.ế.t rồi, nguyên cả một buổi sáng sớm chưa ăn gì!!

Đợi đến khi Tô Dĩnh tìm đủ bốn con ch.ó trong thôn, Tô Dụ đã ăn no uống đủ và nghỉ ngơi thoải mái, đang ngồi sưởi ấm bên bếp, dưới chân còn để mấy cuộn dây thừng to.

Tô Dĩnh thấy vậy bèn hỏi: "Em lục dây thừng to của Ngũ đại thúc làm gì thế, nặng lắm, lấy dây nhỏ nhà mình là được rồi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những cuộn dây thừng to này là Ngũ đại thúc dùng để buộc heo... nên nó vô cùng chắc chắn! Bình thường thì không cần dùng đến loại dây cỡ này để buộc các con vật nhỏ.

Tô Dụ vừa buộc dây thừng lên cổ từng con ch.ó vừa cười đùa: "To lắm cơ! Phải dùng dây thừng to! Chị ơi, em sẽ về trước bữa tối nha, đến lúc đó em sẽ cho tụi Tiểu Ngũ về nhà gọi người, chị kêu Ngũ đại thúc và mọi người theo nó lên núi tìm em nhé!"

Chờ đến khi Tô Dĩnh kịp phản ứng và hét lên: "Rốt cuộc ở đâu chứ? Sao em lại về trước bữa tối? Đừng có mà vừa bị đòn hôm qua xong lại không nhớ bài học nha!"

Nhưng Tô Dụ đã giống như một tên cướp nhỏ, dắt theo bốn con ch.ó tru lên rồi chạy xa.

Tô Dĩnh: "..."

Con vật có bộ lông đen thui mà còn c.h.ế.t rồi...

Rốt cuộc đó là cái gì vậy?

Vì Tô Dụ chạy quá nhanh nên gần đây cậu không thích dẫn theo Tiểu Ngũ và Tiểu Lục lên núi nữa, chê chúng chạy chậm.

Nhưng Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đã chạy theo Tô Dụ từ nhỏ đến lớn, nói không cho đi chơi là không cho đi khiến cho chúng rất ấm ức.

Vì vậy lần này, khi Tô Dụ lại dẫn mấy con ch.ó lên núi, bầy chó vì lây cảm xúc của nhau mà trở nên vô cùng hưng phấn.

Tiểu Ngũ và Tiểu Lục có vóc dáng vạm vỡ nhất, chúng gần một tuổi và đã trưởng thành, vì là giống đực nên giờ trông chúng còn cao to hơn cả mẹ của chúng là Trương Đại Lang.

Chỉ thua Tiểu Ngũ và Tiểu Lục một chút về vóc dáng là con ch.ó nhà Ngũ đại thúc, Ngũ Tiểu Hổ. Sự chênh lệch nhỏ đó là do Ngũ Tiểu Hổ không được cho ăn đầy đủ, bởi vì Tô Dĩnh đã chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt cho em trai của cô.

Con nhỏ nhất là con của Tô nhị bá, tên là Cẩu Đản, vì thường xuyên ăn uống kém nên vóc dáng nó không lớn được. Tuy nhiên nhờ có mấy anh chị em trong thôn, Cẩu Đản thường xuyên ra vẻ huênh hoang, làm như mình là đại ca.

Với trái tim đầy háo hức và đôi chân run rẩy, tâm trạng ban đầu của bầy chó đều là: Há há, vui quá vui quá!