Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 505



Tô Dĩnh nhanh chóng bước đến bên Tô Dụ, dừng lại trong giây lát rồi đẩy mạnh cửa nhà Ngũ Lỗi.

Tô Dĩnh nói với Tô Dụ: "Em chờ đó, chị về gọi mẹ qua đây!"

Tô Dụ: "..."

Không phải chứ... chị nói chuyện thì cứ nói chuyện... sao phải về gọi mẹ làm gì!!

Nói xong, Tô Dĩnh bước đi.

Tô Dụ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, bắt đầu chạy quanh sân.

Bốn con ch.ó tưởng cậu đang chơi nên cả đội bám đuôi theo Tô Dụ mà chạy quanh sân.

Tô nhị bá thấy vậy huýt sáo, chỉ có thể chúc cho thằng cháu út may mắn sau đó cùng với Ngũ Lỗi và Diêu Tam Giang nhanh chóng tranh thủ trời tối mà bắt đầu m.ổ x.ẻ con gấu đen tránh để đêm dài lắm mộng.

Tô Dụ ngẩng đầu lên: "Nhị bá cứu cháu!"

Tô nhị bá thở dài: "Cháu xem nhị bá có làm chủ được trong nhà không?"

Tô Dụ: "..."

Trong nhà nhị bá, Tô nhị đại nương mới là người làm chủ... nhị bá thật vô dụng!

Tô Dụ nhìn chằm chằm: "Ngũ đại thúc cứu cháu với!"

Ngũ Lỗi xúc động, thậm chí còn muốn hành động: "Hay là tối nay cháu ngủ ở đây?"

Đôi mắt Tô Dụ sáng lên, vừa định đồng ý nhưng chị của cậu và mẹ cậu đã đến hiện trường...

"Rầm!"

Lưu Lan Hương đẩy mạnh cửa nhà Ngũ Lỗi, khí thế ngút trời.

Theo sau là Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Lư Đản và Tô nhị đại nương, còn có chị dâu Lưu Phương bế theo con, Tô Hương Tú và Ninh Quyên ngượng ngùng đi sau.

Ban đầu mọi người đang bàn nhau rằng sau một năm bận rộn, kỳ nghỉ đông sắp đến, nếu thứ mà Tô Dụ tìm được còn tươi thì cả nhà sẽ ăn một bữa, còn nếu không thì sẽ ăn thịt sẵn trong nhà.

Nhưng không ngờ thứ mà Tô Dụ tìm được không chỉ tươi mà còn quá mới mẻ! Chưa ai từng thấy qua!!

May mà Tô nhị đại nương vẫn còn lý trí, đi sau cùng nhưng vẫn nhớ đóng cửa nhà Ngũ Lỗi lại.

Nhưng thân là mẹ của Tô Dụ, Lưu Lan Hương đã gần như mất hết lý trí rồi... Con hư quá rồi!!! Gan to quá mức rồi!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Lan Hương nhìn thoáng qua con gấu đen to như ngọn núi trong sân, vô thức run rẩy.

Dù con gấu đã c.h.ế.t nhưng thân hình của nó vẫn quá đỗi to lớn, khi nằm ngửa, cái bụng phình lên gần như cao bằng người Lưu Lan Hương.

Mẹ Lưu Lan Hương: "..."

Lưu Lan Hương bắt đầu nháy mắt liên tục, môi và các ngón tay run rẩy không thể kiểm soát, bà đặt tay lên n.g.ự.c như thể sắp phát động một chiêu "ấy da" thật mạnh.

May mà Tô nhị đại nương có mặt ở đó, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Con hư thì nên đánh nhưng đừng la to quá, hàng xóm mà phát hiện thì rắc rối đấy!"

Tô Dụ: "..."

Không phải lúc này nên khuyên đừng đánh con sao???

Lưu Lan Hương nghe theo lời khuyên, hít thở thật sâu vài lần, sau khi kiểm soát được cảm xúc, bà chất vấn Tô Dụ: "Có phải con đã vào sâu trong núi không?"

Đúng là cảnh ba tòa án hội thẩm... Mấy người đàn ông trốn sau xác gấu đen run lẩy bẩy, còn mấy người phụ nữ chống hông, dậm chân, bao vây Tô Dụ.

Tô Dụ: "..."

Run rẩy, run rẩy!

Tô Dụ cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt nhỏ của cậu đảo quanh: "Không, không có mà..."

Lưu Lan Hương lập tức vạch trần lời nói dối của Tô Dụ: "Không thể nào! Mẹ sống ở thôn này mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy con gấu này ở gần núi cả!"

Ngũ Lỗi, người đang cúi đầu ở góc tường sân lại càng cúi đầu sâu hơn, môi mím chặt, thầm nghĩ đúng vậy, ông sống ở thôn này mười mấy năm và chỉ gặp gấu đen có hai lần, hôm nay là lần thứ hai.

Tô nhị đại nương lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Con hư thì nên mắng nhưng đừng lớn tiếng quá!"

Tô Dụ: "..."

Tô Dụ ngẩng lên nhìn trời, nhìn đất, bẻ ngón tay: "Con chỉ lên, lên cái chỗ... chỗ ngã ba dòng sông lớn ngoài thôn mình rồi đi một chút về hướng Bắc..."

Khi Tô Dụ nói xong, cả đám người trong sân vẫn chưa hiểu rõ cậu đang nói đến đâu nhưng Ngũ Lỗi thì lập tức ngẩn người ra.

Ngũ Lỗi ngẩng đầu lên nói: "Từ cái ngã ba đó đi về hướng Bắc... thì không phải đất nước mình nữa."

Mẹ Lưu Lan Hương: "..."

Mọi người có mặt: "..."

Tô Dụ: "..."