Tô Dụ lập tức sửa lời: "Con nhớ nhầm rồi, con không đi về phía Bắc đâu! Con đi về phía Tây của dòng sông!"
Ngũ Lỗi nhỏ giọng nói: "Đi về phía Tây cũng không phải đất nước mình... đó là thảo nguyên, Ngoại Mông."
Tô Dụ: "!!!"
Ngũ đại thúc, chú đang làm gì vậy!!!
Ngũ Lỗi: "..."
Giờ xin lỗi vẫn còn kịp, phải không?
Lưu Lan Hương không hỏi thêm nữa, bà lập tức quay đầu lại tìm một cây gậy để đánh con!
Nhưng Tô Dĩnh đã chuẩn bị sẵn sàng, cô còn chuẩn bị hẳn hai cây gậy to để đốt củi!
Tô Dĩnh ngay lập tức chia cho Lưu Lan Hương một cây rồi hai mẹ con cùng tấn công, bắt đầu đuổi theo đứa con/đứa em trai hư hỏng khắp sân!
Tô Dụ...
Dĩ nhiên là phải chạy chứ!
Không chạy chẳng phải là đợi bị đánh sao!!
Lưu Lan Hương gầm lên: "Đừng có chạy! Lại đây cho mẹ!"
Tô nhị đại nương nhẹ nhàng khuyên: "Em dâu, nhỏ tiếng lại chút đi nhé!"
Chị dâu Lưu Phương tranh thủ giáo dục hai đứa con nhỏ là Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động: "Thấy chưa? Nếu không nghe lời, mẹ sẽ đánh!"
Tô Hương Tú nhìn con gấu đen nằm dưới đất, nghĩ ngợi một lúc, dù không quan tâm hai đứa trẻ có hiểu hay không nhưng vẫn vỗ tay bổ sung thêm: "Đánh bôm bốp như thế này này!"
Trong lúc chạy trốn, Tô Dụ hét lên: "Mẹ ơi, con sai rồi, con không dám nữa!"
Tô Dĩnh vạch trần: "Mẹ, hôm qua nó cũng nói y chang thế!"
Tô Dụ khóc òa: "Anh hai, anh ba cứu em! Anh Lư Đản cứu em! Nhị bá cứu cháu! Ngũ đại thúc cứu cháu!!!"
Nhưng Tô Mậu và Tô Thành chỉ: "..."
Cả hai đồng loạt lùi lại một bước.
Xin lỗi em trai! Một người bọn họ đã không dám trêu chọc rồi... Còn em thì một lúc chọc giận cả hai người cơ!!!
Lư Đản: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lư Đản quyết định ngay lập tức tham gia vào đội của Tô Mậu và Tô Thành.
Tô nhị bá muốn nói đỡ cho Tô Dụ nên ông ấy thử thăm dò bằng cách ho một tiếng: "Khụ..."
Nhưng lập tức bị ánh mắt sắc bén của Tô nhị đại nương phóng tới - 'Trẻ con không đánh thì không nên người! Em dâu khó khăn lắm mới đứng lên để dạy dỗ con, ông đừng có mà xen vào!'
Tô nhị bá giả bộ sờ cổ: "Khụ, cổ, cổ họng tôi đau, chắc là bị gió lùa..."
Sau đó ông ấy lặng lẽ tranh thủ lúc sân đang ồn ào mà tiếp tục mổ thịt.
Tô nhị đại nương lườm to một cái về phía Tô đại bá.
Ngũ Lỗi nhìn thấy Tô Dụ bị dọa đến mức la hét ầm ĩ, trong lòng rất lo lắng, cậu nhóc còn nhỏ thế này, lỡ bị dọa quá thì làm sao?
Ngũ Lỗi lên tiếng: "Tiểu Lưu à... hay là..."
Lưu Lan Hương đang trong cơn giận dữ, tay cầm gậy, vừa đuổi vừa quay đầu trừng mắt nhìn Ngũ Lỗi.
Ngũ Lỗi: "..."
Ông cúi đầu: "Chạy chậm chút thôi... dễ bị ngã lắm."
Tô nhị bá bật cười, kẻ tám lạng người nửa cân.
Tô Dụ có thể chạy nhưng chịu không nổi vì hôm nay đã quá mệt mỏi, hơn nữa sáng nay cậu chỉ ăn một bữa sáng đơn giản nên chẳng còn sức nữa, chạy được một lúc thì bị mẹ Lưu Lan Hương và chị Tô Dĩnh tóm được.
Dù mẹ cậu không nỡ dùng gậy thật sự nhưng vẫn có thể tung ra những cú đánh bằng tay.
Vì vậy cuối cùng Tô Dụ vẫn bị chị Tô Dĩnh đè vào tường và chịu một trận "tre nứa xào thịt" của mẹ mình.
Tô Dụ: "Oa oa oa!!!"
Tình cảnh này khiến những thanh niên trí thức mới đến nhìn mà rơi nước mắt, bầy chó nhỏ nhìn mà run rẩy.
Thật là... quá thê thảm!
Nhưng thực ra cũng có cái lợi vì Tô nhị bá, Ngũ Lỗi và Diêu Tam Giang đã tranh thủ thời cơ này lột sạch da con gấu đen, thậm chí còn xẻ thịt nó thành những khối lớn dễ bảo quản.
Khi Tôn đại nương ở nhà kế bên ra ngoài đi vệ sinh, bà ta nghe thấy tiếng ồn nhưng không để tâm, còn tự mình tạo ra lý do hợp lý.
Sau khi Tôn đại nương quay lại nhà, Tôn đại thúc hỏi nhà bên cạnh có chuyện gì, Tôn đại nương nói: "Chắc là thằng út nhà Tiểu Lưu không nghe lời, bị đuổi đánh, chạy sang nhà Ngũ góa vợ rồi."
Tôn đại thúc gật đầu: "Ừ, hai nhà đó quan hệ tốt mà, lần trước đại đội còn khen ngợi họ vì đã giúp đỡ lẫn nhau, thực ra trong xóm mình nhà nào cũng tử tế cả."
Tôn đại nương tán thành: "Đúng thế, không giống cái nhà ai kia... lằng nhằng..."