Tô Mậu rất nghiêm túc suy nghĩ về những gì chị mình nói rồi tự tin trả lời: "Em làm được!"
Tô Dĩnh mỉm cười, vỗ đầu Tô Mậu, nói với anh: "Tối nay Ngũ đại thúc về, em tự nói với chú ấy nhé?"
Tô Mậu cũng cười tươi: "Được ạ!"
Ý định này của Tô Mậu đã nhen nhóm từ lâu, mà ngay trong buổi tối hôm đó, anh đã giải quyết xong chuyện này.
Tô Dĩnh rất ủng hộ em trai mình, cùng với sự giúp đỡ của Lưu Lan Hương, chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn tại nhà Ngũ Lỗi để tổ chức lễ bái sư ra dáng cho Tô Mậu.
Chuyện này không thể làm lớn, chỉ có gia đình vui vẻ với nhau thôi, vì nếu làm to, có thể bị coi là lãng phí, không phù hợp với tư tưởng xã hội chủ nghĩa.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn, ở xã hội cũ, việc tôn sư trọng đạo là lẽ thường tình. Hiện tại dù đất nước mới chỉ vừa được thành lập, tư tưởng đó vẫn còn. Vì vậy Tô nhị bá và Tô nhị đại nương cũng tham gia, làm trưởng bối trong nhà của Tô Mậu.
Vừa hay hôm qua có bốn chân gấu, mọi người ăn một cái, nhà Tô nhị bá mang về một cái, còn lại hai cái. Tô Dĩnh dành một cái để làm quà cho Ngũ đại thúc khiến ông xúc động đến bật khóc.
Ngũ đại thúc nức nở: "Tôi tưởng rằng nghề gia truyền nhà tôi đến đời tôi là đứt gánh rồi... Nhưng không ngờ, không ngờ lại có ngày truyền lại được như hôm nay... hu hu..."
Sau bữa ăn, Ngũ Lỗi dẫn Tô Mậu ra sân sau, nơi ông âm thầm thờ phụng bài vị rồi để anh lạy ba lạy trước bố mẹ mình. Từ đó Tô Mậu chính thức có sư môn, không còn gọi Ngũ đại thúc nữa mà phải gọi là thầy.
Tối đó sau khi mọi người trở về nhà, Ninh Quyên vừa bước vào phòng đã thấy Tô Đại Trân vẫn đang trần trụi quấn chăn nằm trên giường.
Ninh Quyên hỏi: "Áo bông của cô chưa khô à? Hay để tôi cho cô mượn bộ của tôi mặc tạm nhé?"
Tô Đại Trân chớp chớp mắt, cười ngại ngùng: "Được!"
Thế là Ninh Quyên bắt đầu lục tìm trong chiếc túi lớn của mình.
Thực ra không phải vì Ninh Quyên quá hào phóng. Khi mới đến đây, nhờ sự giúp đỡ của Tô Dĩnh, cô ấy đã mua một ít quần áo cũ từ hàng xóm. Nhưng về sau vì cảm thấy quần áo cũ bẩn, cô ấy đã thay hết lõi bông, bên ngoài là quần áo cũ nhưng bên trong là toàn bông mới, thậm chí lớp lót sát da cũng thay bằng chất liệu tốt từ quần áo cũ của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy nên phần lõi cũ thừa ra khá nhiều, Ninh Quyên đã mua thêm vải vụn từ Tô Dĩnh rồi tự may thành hai bộ quần áo kiểu ăn mày để luyện tay nghề may vá và cất trong chiếc túi lớn của mình.
Lúc này Ninh Quyên lấy ra cho Tô Đại Trân một bộ. Tô Đại Trân chạm vào thử, cảm thấy cũng không tệ! Bông bên trong vẫn mềm mại, tốt hơn hẳn bộ quần áo cô ta vừa tháo ra giặt hôm nay!
Tô Đại Trân ngờ vực: "Quần áo tốt thế này... Chị thật sự sẵn lòng cho tôi mượn sao?"
Ninh Quyên: "..."
Tốt... vậy sao?
Ninh Quyên định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mím môi gật đầu.
Hai người không quen thân, cô ấy phải nhớ cẩn thận đề phòng!
Tô Đại Trân ngắm nghía bộ quần áo dưới ánh đèn dầu yếu ớt, ngửi ngửi rồi nói: "Thơm quá! Chị dùng xà phòng thơm à?"
Ninh Quyên: "..."
Ninh Quyên: "... Ừ."
Nhớ rồi, lần sau giặt quần áo phải nhờ đồng chí Diêu mua loại xà phòng không có mùi thơm.
Tô Đại Trân vui sướng. Bộ quần áo này tuy được vá bằng vải vụn nhưng hầu như đều cùng màu! Nhìn từ xa chẳng thể nhận ra gì cả!
Cô ta đã bao nhiêu năm không được mặc bộ quần áo tốt thế này rồi. Tô Đại Trân vui mừng thử ngay.
Dù Ninh Quyên không béo nhưng Tô Đại Trân quá gầy, người cô ta toàn xương nên khi mặc vào, quần áo vẫn rộng thùng thình. Nhưng cô ta dùng kim chỉ thu phần eo lại, lập tức vừa vặn, không bị gió lùa nữa.
Khi đi giày, Tô Đại Trân vẫn tỏ ra vui vẻ: "Cảm ơn chị Ninh Quyên! Tôi ra ngoài một chút nhé!"