Thời nay chuyện có chấy rận trong mỗi nhà là rất bình thường, chỉ có điều Lưu Lan Hương thích sạch sẽ nên cũng dạy con cái giữ gìn vệ sinh, thành ra nhà Tô Dĩnh không có. Nhưng Tô Đại Trân có hay không thì lại là chuyện khác...
Hơn nữa chấy rận có thể lây từ người này sang người khác! Tuyệt đối không được để nó vào nhà!
Tô Đại Trân ngửi thử chính mình: "Chị tắm từ mùa thu rồi mà! Chị chẳng ngửi thấy gì cả. Chấy rận chắc chắn không có, nếu có thì ngứa ngáy lắm, chị mà thấy là lấy ra ngay mà..."
Giữa mùa đông tắm rửa làm gì? Tôi cũng đâu có ra mồ hôi nhiều. Mùa đông mà tắm thì chắc thoải mái lắm nhỉ? Tiêu tốn biết bao củi lửa!
Nhưng thấy Tô Dĩnh bắt đầu nhăn mặt, Tô Đại Trân vội vàng sửa lời: "Được rồi, được rồi, chị sẽ tắm! Để lát nữa chị làm, cho chị mượn kim chỉ được không? Chị sẽ trả tiền!"
Tô Dĩnh hài lòng, đứng dậy nói: "Tôi sẽ lấy cho chị, nhà tôi ăn ba bữa một ngày, lát nữa tôi sẽ mang tới cho chị. Nấu cơm thì không cần chị làm nhưng sau này rửa bát là việc của chị nhé."
Nấu ăn thì phải xuống hầm, nắm giữ kho lương thực của nhà nên chắc chắn Tô Dĩnh không giao việc quan trọng này cho Tô Đại Trân.
Sau đó Tô Đại Trân bắt đầu tự dọn dẹp ở sân sau, còn sau khi Tô Dĩnh đưa kim chỉ cho cô ta thì quay trở lại sân trước.
Ở sân trước, Tô Dụ đã chuẩn bị gần xong bữa ăn. Trong nồi lớn là canh thịt gấu thừa từ hôm qua, hầm cùng cải thảo và cà rốt. Xung quanh nồi còn có một lớp bánh lớn dán vào, mùi thơm nức mũi.
Khi Tô Dĩnh vào bếp, Tô Dụ đang đứng bên cạnh bếp lò canh lửa.
Không có cách nào khác, m.ô.n.g vẫn còn đau, không thể ngồi lên ghế nhỏ.
Tô Dĩnh nói với cậu: "Được rồi, em về nằm trên giường nghỉ đi, phần còn lại để chị làm."
Tô Dụ liếc nhìn chị, thấy mặt chị vẫn cứng nhắc, không có biểu cảm gì nên ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Vì những chuyện xảy ra ở kiếp trước, trong các em trai, Tô Dĩnh luôn thiên vị Tô Dụ nhất nhưng gần đây cậu quá quậy phá, thật sự là không nghe lời chút nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dĩnh quyết định cứ tức giận thêm một thời gian nữa để Tô Dụ nhớ ra bài học.
Dù có thấy dáng vẻ cẩn thận của Tô Dụ, Tô Dĩnh vẫn cố mím môi, không để ý đến cậu.
Tô Dụ lẳng lặng quay về phòng khách nhưng một lát sau, anh hai Tô Mậu lại vào bếp.
Năm ngoái nhà họ mang về khá nhiều thỏ xám, da thỏ đã được Ngũ đại thúc thuộc sẵn từ lâu nhưng chưa có thời gian may áo. Gần đây Tô Dĩnh đang cùng Ninh Quyên may hết chỗ da thỏ đó thành những chiếc áo gile cho mấy em trai.
Tô Mậu nhìn thấy chỗ da thỏ đó là nhớ lại dáng vẻ oai hùng của Ngũ đại thúc khi b.ắ.n ba mũi tên liền một lúc vào năm ngoái, thế là trong lòng lại nổi lên ý nghĩ nho nhỏ.
Tô Mậu vén rèm dày ở cửa bếp lên, bắt đầu làm nũng: "Chị ơi-"
Tô Dĩnh đang cời củi trong lò: "Gì nữa?"
Tô Mậu nhỏ giọng: "Em muốn... ờm... em muốn học b.ắ.n cung với Ngũ đại thúc!"
Tô Dĩnh ngẩng lên: "Em còn có suy nghĩ đó hả?"
Tô Mậu gật đầu: "Vâng... chị, chị nghĩ liệu Ngũ đại thúc có đồng ý không?"
Thực ra Tô Mậu đã muốn học b.ắ.n cung với Ngũ đại thúc từ năm ngoái rồi nhưng khi đó anh vẫn chưa thân với ông nên ngại không dám hỏi.
Giờ hỏi chị Tô Dĩnh, Tô Mậu cũng thấy khá lo lắng. Nhưng nghĩ đến một ngày nào đó, bản thân mình cũng có thể lợi hại như Ngũ đại thúc, tim Tô Mậu không khỏi đập thình thịch!
Việc này trước đây Tô Dĩnh cũng từng nghĩ tới nhưng thấy mấy em trai không có ý định gì nên cô cũng không nhắc lại.
Giờ Tô Mậu nhắc tới, thực ra cũng hợp lý, sau này hai nhà sẽ có lý do chính đáng để qua lại nhiều hơn.
Vì vậy Tô Dĩnh dặn dò Tô Mậu: "Nếu em thực sự muốn học với Ngũ đại thúc thì không được ba ngày bắt cá hai ngày phơi lưới. Dù có học được hay không cũng không được làm hời hợt. Dù cuối cùng từ bỏ cũng không được để lại nuối tiếc, phải xứng đáng với thời gian em đã bỏ ra. Sau đó em tự đi hỏi Ngũ đại thúc. Nếu chú ấy đồng ý, chị sẽ làm lễ bái sư cho em. Nhưng chị phải nói trước, đây là nghề gia truyền của người ta, dù sau này em học được đến đâu cũng phải coi chú ấy là thầy và phải có trách nhiệm phụng dưỡng khi chú ấy già, nhà mình không được làm cái kiểu "học trò giỏi để thầy c.h.ế.t đói", em có làm được không?"