Tô Dĩnh nghĩ đến việc oán hận nhưng hình ảnh Tô đại nương đánh mắng người và thân hình gầy guộc của Tô Đại Trân hôm đó lại như một hồi chuông cảnh tỉnh với cô...
Làm người thật khó, lý trí và cảm xúc luôn không thống nhất.
Tô Dĩnh vừa nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Thôi kệ, cứ sống tốt hôm nay rồi tính tiếp.
Nhưng vừa bước vào bếp, Tô Đại Trân cũng ngay sau đó bước theo vào.
Tô Đại Trân đứng ở cửa bếp, mím chặt môi, mắt dán vào bếp lò nhưng không dám nói lời nào.
Vào những ngày thiếu lương thực, bếp và chiếc muôi sắt lớn đều là biểu tượng của người nắm quyền trong gia đình, ai ngoài nhà dám chạm vào chứ?
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, cả nhà vừa ăn sáng xong. Tô Dĩnh định múc cháo cho Tô Đại Trân nhưng thấy cô ta đến, Tô Dĩnh bèn ném chiếc muôi sắt vào nồi: "Tự múc đi."
Tô Đại Trân liếc nhìn sắc mặt của Tô Dĩnh, thấy cô không phải đang nói đùa mới rón rén lại gần nồi múc cháo rồi đứng ngay cạnh bếp mà húp.
Trong khi Tô Đại Trân ăn, Tô Dĩnh vừa dọn dẹp bếp vừa kể cho cô ta về quyết định của đội sản xuất đối với sự việc xảy ra hôm đó.
Vì có quá nhiều nhân chứng nên không có gì bất ngờ, mọi người đều nhất trí rằng Tô đại nương là người gây chuyện trước, còn Tô Đại Trân chỉ là tự vệ.
Thực ra nếu sự việc xảy ra trước đó nửa tháng, kết quả có thể sẽ khác nhưng giờ đây Tô Đại Trân và Tô đại nương đã tách nhà, trên giấy tờ cũng ghi rõ ràng là đã cắt đứt quan hệ người thân nên không liên quan gì đến chuyện bất hiếu nữa.
Cuối cùng đội sản xuất quyết định xử phạt cả Tô Đại Trân và Tô đại nương mỗi người 30 roi và bị nêu tên chỉ trích công khai qua loa phóng thanh để răn đe.
Ngoài ra vì Tô đại nương đã làm con la Đại Thanh của đội sản xuất sợ đến mức chuột rút, bà ta còn phải bồi thường chi phí công việc của con la trong cả ngày hôm đó, bao gồm cả việc hoàn tiền vé xe mà Hồ lão lục đã trả lại cho mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Đại Trân vừa húp cháo vừa chăm chú lắng nghe. Khi Tô Dĩnh nói xong, cô ta mới phát hiện dưới đáy bát có mấy sợi thịt trắng...
Trời ơi! Đó là thịt! Là thịt!!
Không lẽ nãy giờ cô ta đã ăn vào mà không kịp thưởng thức vị ngon? Tiếc quá, tiếc quá!!!
Tô Dĩnh nhìn thấy Tô Đại Trân ngẩn người nhìn vào bát, thúc giục: "Ăn xong chưa? Ăn xong thì tự rửa bát đũa đi, lát nữa tôi khóa tủ lại."
Tô Đại Trân bừng tỉnh: "Xong rồi, xong rồi!"
Sau đó cô ta vội vàng nhét hết số thịt còn lại vào miệng, khi rửa bát vẫn chậm rãi nhai để tận hưởng hương vị.
Giờ Tô Dĩnh có thêm Tô Đại Trân ở nhà nên tủ bếp phải khóa kỹ, những món thịt và lương thực tốt đều được cất trong đó. Thực phẩm không được giữ trong hầm mà gửi hết ở nhà Ngũ đại thúc.
Không ai trong nhà nói sẽ đuổi Tô Đại Trân đi nên cô ta cứ tiếp tục ở lại, vừa dưỡng thương vừa giúp làm việc.
Việc nặng cô ta không làm nổi, chỉ chủ yếu giúp Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương với các công việc may vá.
Dạo gần đây Tô Dĩnh đang may những chiếc áo gile từ lông thỏ xám. Dù quần áo cho trẻ em dùng ít vải nhưng lại mất công may chắc chắn và bền, cần phải khâu nhiều đường, đặc biệt là chỗ nối phải thật chắc để khi bọn trẻ giơ tay leo cây không bị rách toạc ra.
Tô Đại Trân quen làm công việc may vá ở nhà, nhất là vì em trai cô ta là Tô Đại Điền khá kén chọn và nghịch ngợm. Việc vá quần áo hầu hết đều do Tô Đại Trân lo.
Với sự giúp đỡ của Tô Đại Trân cộng thêm sự hỗ trợ của Ninh Quyên, khi đội săn mùa đông xuất phát, những chiếc áo gile nhỏ cũng đã hoàn thành.
Tô Dĩnh khéo tay và có óc thẩm mỹ, thiết kế áo gile lông thỏ xám cho các em trai rất phong cách, mặc dưới áo bông vừa chắn gió lại ấm áp.
Vì những con thỏ xám mập quá mức nên sau khi làm áo gile cho bốn đứa trẻ, những mảnh vụn còn lại có thể kết hợp với vải vụn để làm ra ba chiếc khăn quàng cổ buộc dây. Một chiếc cho Lư Đản, hai chiếc cho Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động.