Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 517



Trong số mấy đứa trẻ, ngoài Tô Dụ thì Tô Mậu và Tô Thành đều lần đầu tiên được mặc quần áo làm từ lông động vật. Trước đây đừng nói là lông thỏ, ngay cả lông heo của đội sản xuất cũng không tới lượt nhà họ.

Anh hai Tô Mậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ là khi chơi trong sân thì cử động nhẹ nhàng hơn một chút.

Còn Tô Thành thì khác, cứ mải mê khoe khoang. Trời lạnh đến thế mà vẫn cứ mở toang áo bông để chơi. Kết quả là vì trời tuyết, mặt đất trơn trượt, ngã nhào ngay trước cửa nhà làm trụi một mảng lông ở n.g.ự.c chiếc áo gile.

Tô Thành: "..."

Tô Thành: "Oa!!! Oa oa oa!!!"

Bao nhiêu năm rồi mới có một bộ quần áo mới, khó khăn lắm mới được mặc mà lại vừa mặc đã làm trụi hết rồi...

Tô Thành giận đến phát khóc, khóc đến xé lòng xé ruột.

Tô Mậu đứng bên cạnh nhìn cũng sững sờ, chiếc áo gile lông mềm mại dễ thương giờ trụi một mảng... Xấu quá!

Tô Mậu an ủi Tô Thành: "Đừng khóc nữa, nếu không thì chúng ta đổi, anh lấy của em nhé?"

Tô Thành vừa lắc đầu vừa quệt nước mắt: "Em không! Rõ ràng mọi người đều còn tốt, sao áo của em lại bị trụi... hic... hu hu..."

Lư Đản và Tô Dụ đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, trong đầu cả hai đều nghĩ - Ai bảo thích khoe mẽ làm gì!

Lúc này Tô Dĩnh đang bận rộn cùng Lưu Lan Hương trong bếp. Năm nay phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu đã mang về cho nhà Tô nhị bá rất nhiều bột kê vàng, Tô nhị đại nương mang sang cho Lưu Lan Hương một túi. Hai mẹ con định nhân lúc hôm nay rảnh rỗi gói thành bánh đậu hấp.

Tô Thành khóc lớn ngoài cửa, Tô Dĩnh tay đang dính nhân đậu, dùng khuỷu tay đẩy tấm rèm bếp ra xem có chuyện gì. Vừa thò đầu ra, cô đã thấy Tô Đại Trân như một cơn gió chạy về phía cửa.

Tô Đại Trân cúi xuống, cầm thứ gì đó ướm lên người Tô Thành và cậu bé bớt khóc hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Lan Hương đang nhào bột, quay lại hỏi Tô Dĩnh: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Dĩnh khép lại tấm rèm: "Thằng ba lại khóc nhưng giờ ổn rồi."

Đến chiều, khi những chiếc bánh đậu mới hấp xong, hai mẹ con gọi lũ trẻ trong sân vào nếm thử. Tô Dĩnh nhìn xuống và hỏi Tô Thành: "Chà, ai khâu cho em một ngôi sao năm cánh vậy?"

Phần n.g.ự.c chiếc áo gile của Tô Thành, chỗ lông bị trụi giờ đã được che phủ bằng một miếng vá hình ngôi sao năm cánh. Dù ngôi sao này không phải màu đỏ mà được cắt từ vải vụn màu xanh xám trong giỏ kim chỉ nhưng dù sao cũng là hình ngôi sao, trong mắt bọn trẻ thật phong cách.

Tô Thành xấu hổ không muốn nói, Tô Dụ thay anh ba trả lời: "Là Tô Đại Trân khâu đấy!"

Tô Dĩnh lại hỏi Tô Thành: "Thế em đã cảm ơn Tô Đại Trân chưa?"

Tô Thành mím môi gật đầu.

Tô Dĩnh lấy thêm hai chiếc bánh đậu, bảo mấy em trai mang ra sân sau cho Ninh Quyên và Tô Đại Trân.

Tô Dụ ngước nhìn chị một cái rồi nhanh chóng cúi xuống như không có chuyện gì xảy ra.

Chiều hôm đó, đội săn mùa đông xuất phát, đội ngũ đông đúc rời khỏi thôn khiến không khí trong thôn trở nên tĩnh lặng hẳn, các ngõ ngách, gốc cây lớn đều trở nên trống vắng.

Nhưng ít người cũng dễ làm việc, sáng sớm hôm sau, Lưu Lan Hương đã dẫn mấy đứa trẻ đến thôn bên cạnh tìm gặp lão thần y Lưu lão đầu để tái khám.

Ninh Quyên và Tô Đại Trân không đi mà ở nhà trông nhà. Tô Dĩnh đã chuẩn bị sẵn lương thực cho cả ngày nên không có vấn đề gì.

Lưu Lan Hương mang cho Lưu lão đầu mấy chiếc bánh đậu hấp từ hôm qua cùng với một miếng thịt gấu lớn dính gân. Lưu lão đầu nhìn thấy thì biết ngay đây là món ngon, vui đến nỗi không ngậm miệng lại được nên khi bắt mạch cũng càng thêm chăm chú.

Người đầu tiên được khám vẫn là Tô Dụ. Trong năm qua, Tô Dụ đã luyện tập không ít, không chỉ cao lớn hơn mà khí huyết trong cơ thể cũng lưu thông rất tốt khiến Lưu lão đầu ngạc nhiên khen ngợi không ngớt.

Tuy nhiên mỗi người có một duyên phận khác nhau, Lưu lão đầu là người không thích xen vào chuyện của người khác vì tò mò có thể hại c.h.ế.t người. Mà người đó là bạn hay người khác, cho đến khi c.h.ế.t đi thì chẳng ai biết được.