Từ ngày Đông Chí là bắt đầu chu kỳ "Cửu Hàn", thời tiết chính thức bước vào những ngày lạnh nhất của mùa đông.
Người ta nói "một chín hai chín chưa đủ lạnh" nhưng sang "ba chín" mới là những ngày rét nhất.
Gió bấc rít từng cơn, tuyết phủ trắng xóa, thoắt cái đã bước sang năm 1972.
Và rồi khi đến ngày Giao thừa, cũng vừa đúng là ngày đầu tiên của "Thất Cửu".
Vào "Thất Cửu", không biết ở nơi khác thì sao nhưng con sông lớn ngoài thôn Thanh Sơn vẫn chưa tan băng. Ai mà dám xuống sông thì chắc chắn cái quần cũng bị đóng băng mà rơi mất.
Đêm Giao thừa, đón xuân mới, nhà Tô Dĩnh tự nhiên cũng làm một bàn thức ăn ngon.
Nhưng bữa cơm Giao thừa năm nay, nhà Tô Dĩnh vẫn tách riêng ăn với nhà Ngũ đại thúc, dù sao cũng không phải người một nhà nên không thể bước vào cửa của nhau được.
Tuy nhiên năm nay Ngũ Lỗi cũng không quá cô đơn, vì ngoài Ngũ Tiểu Hổ lớn như một con sói béo đầy sự hiện diện còn có cả anh Ngọa Long Diêu Tam Giang, người có thể cùng Ngũ Lỗi uống vài chén.
Năm ngoái, pháo nhỏ để đón Giao thừa là do Tô nhị bá mua, năm nay nhà Tô Dĩnh tự mua hai tràng pháo. Một tràng pháo đã bị mấy đứa trẻ nghịch và đốt hết sạch, chỉ còn lại một tràng nguyên vẹn để dành đến nửa đêm.
Khi đồng hồ điểm 12 giờ, những nhà có đồng hồ bắt đầu đốt pháo "bùm bùm", nhà Lưu Lan Hương cũng nhanh chóng ra cửa đốt pháo đón năm mới.
Lần trước khi đốt pháo nhỏ, Tô Dụ vì cơ thể còn nhỏ nên không chịu nổi, đã ngủ qua luôn thời khắc giao thừa.
Nhưng năm nay Tô Dụ đã trở thành Tô Dụ 5 tuổi đầy tinh thần phấn chấn!
Vì vậy cậu cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi của mình để thức tới lúc này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi pháo được đốt, những nhà trong hẻm nghe thấy tiếng động cũng đều bước ra, sau đó mọi người chào nhau một tiếng "Năm mới vui vẻ", thế là năm cũ chính thức khép lại trọn vẹn.
Sau khi hoàn tất các nghi thức đón năm mới, mấy đứa trẻ cũng kiệt sức, quay trở lại chiếc giường ấm áp và ngủ "khò khò" cùng nhau.
Trẻ con mà, mùa xuân mệt mỏi, mùa thu buồn ngủ, mùa hè thì gà gật, ngủ mãi không dậy nổi suốt ba tháng mùa đông, đúng là giấc ngủ chẳng bao giờ đủ!
Nhưng năm mới phải có khởi đầu mới, sau khi Tô Đại Trân hồi phục gần như hoàn toàn sau chấn động não, quyết định ra tay.
Dĩ nhiên lần này trước khi hành động, Tô Đại Trân đã xin phép Tô Dĩnh trước.
Dù sao thì cô ta cũng chỉ về nhà cũ để "trộm" đồ, việc này chẳng phải là điều gì không thể công khai, hoàn toàn có thể làm một cách quang minh chính đại. Hơn nữa số lương thực mà cô ta trộm về sau đó cũng phải nộp lại cho Tô Dĩnh.
Thật đúng là thế gian xoay vần, vào cùng thời điểm này năm ngoái, người ra tay là Tô Dĩnh, hơn nữa cô đã tận mắt chứng kiến nồi cháo chuột đêm khuya của Tô Đại Trân cùng với màn ngoại tình của Cung Thục Trân và Vương Tứ Lực.
Nhưng năm nay, người ra tay lại là Tô Đại Trân, còn Cung Thục Trân thì đã mang bầu hơn chín tháng, đứa con trong bụng sắp chào đời.
Điều này cho thấy hiệu suất của Cung Thục Trân và Vương Tứ Lực khá là cao.
Đêm nay, khi những người hàng xóm xung quanh đã ngủ say, chính Tô Dĩnh là người mở cửa lớn cho Tô Đại Trân.
Sau đó Tô Đại Trân rảo bước dưới cơn gió bấc lạnh lẽo, không ngẩng đầu lên, lặng lẽ đi qua rừng nhỏ ngoài thôn, men theo con đường vòng về lại ngôi nhà cũ của mình.
Khi đến nơi, Tô Đại Trân leo tường, nhảy vào sân rồi lẻn vào hầm chứa lương thực, tất cả đều diễn ra một cách thành thục.
Trước đây khi Tô đại nương còn đi lại được, bà ta có thể giúp đỡ việc nhà nhưng bây giờ trong nhà chỉ còn lại Cung Thục Trân đang chờ ngày sinh nở, còn lại là những ông già và những người bệnh tật yếu ớt. Tô Đại Trân chỉ liếc mắt qua một cái đã thấy sân nhà rối tung nhưng hầm chứa vẫn giữ nguyên tình trạng như lúc cô ta còn chăm sóc.