Tô Đại Trân mò mẫm trong bóng tối và dễ dàng tìm thấy bao đựng lương thực tinh mà cô ta cất ở chỗ cũ.
Ban đầu cô ta định lấy hết lương thực tinh trong nhà, còn những thứ như ngô và khoai lang – vừa rẻ vừa nặng – thì không lấy.
Nhưng khi cô ta vác bao lương thực lên vai, phát hiện nó nhẹ hơn mình tưởng, sờ tay vào thì thấy chỉ còn lại một lớp mỏng ở đáy...
Tô Đại Trân nhớ rằng cùng thời điểm này năm ngoái, bao lương thực tinh trong nhà vẫn còn đầy ắp, dù còn hai tháng nữa mới tới mùa xuân.
Thế mà năm nay, lương thực trong nhà chỉ còn bấy nhiêu...
Cô ta nghĩ, đúng là đáng đời!
Vì lương thực tinh không còn nhiều, cô ta quyết định không lấy nữa, thay vào đó vác cả bao lương thực thô.
Trong hai tháng ở nhà Tô Dĩnh, không chỉ hồi phục nhanh chóng sau chấn động não mà sức khỏe của Tô Đại Trân cũng khá lên. Vì vốn dĩ cô ta khỏe mạnh, vác một bao lương thực không phải là việc khó.
Sau khi ra khỏi hầm, cô ta mở cửa chính của nhà, mang bao lương thực ra con hẻm nhỏ bên cạnh rồi quay lại khóa cửa trước khi vào phòng cũ của mình để lục lọi khắp nơi.
Bên trong phòng, những chỗ bị cháy trước đây đã được sửa chữa lại, còn có thêm hai cái tủ mới, có vẻ như là đồ hồi môn của Cung Thục Trân.
Tô Đại Trân lục lọi khắp nơi, quả nhiên tìm thấy nhiều thứ ngon lành như táo khô, hạt hướng dương và đậu phộng đã rang cùng với quần áo mà Cung Thục Trân mặc trước khi mang thai. Cô ta không chút do dự nhặt những gì có thể sử dụng và bỏ vào trong áo.
Tuy nhiên khi đang lục lọi, cô ta cảm thấy có thứ gì đó không giống như bình thường – nó có vẻ như là một xấp giấy.
Vì không có đèn, cô ta không thể nhìn rõ đó là gì nhưng theo cảm giác, Tô Đại Trân nghĩ đó có lẽ là thứ "ấy ấy" nên không chần chừ, nhét tất cả vào túi trong của áo bông.
Với thứ này, cô ta không cần phải lục lọi thêm nữa. Tô Đại Trân nhanh chóng gói tất cả những thứ lấy được rồi phóng qua tường và rời khỏi nhà.
Khi đến con hẻm nhỏ mà cô ta đã giấu bao lương thực, dưới ánh trăng mờ, Tô Đại Trân không kìm được mà lấy xấp giấy vừa nhét trong áo ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn kỹ lại, đúng như dự đoán, đó là tiền!
Nhưng không phải là tiền mặt có mệnh giá lớn, mệnh giá lớn nhất chỉ là một đồng, còn lại là những tờ tiền xu và tiền hào.
Tuy nhiên nghĩ đến việc số tiền này là của Cung Thục Trân, Tô Đại Trân không kìm được mà cười hả hê, cô ta đếm ngay tại chỗ.
Đếm một lần chưa đủ, cô ta đếm đi đếm lại nhiều lần để chắc chắn, cuối cùng xác nhận số tiền này đúng là 13 đồng 6 hào 8 xu!
Ha ha ha, cô ta sắp phát tài rồi!
Tô Đại Trân vui vẻ nhét tiền vào túi rồi vác bao lương thực và quần áo lên, chuẩn bị trở về.
Nhưng chưa kịp ra khỏi con hẻm bên hông nhà, cô ta đột nhiên nghe thấy một tiếng "két" không rõ ràng, lập tức cảnh giác.
Cô ta rón rén thò đầu ra khỏi con hẻm và phát hiện người mở cửa chính là... cha cô ta?
Tô Đại Trân rụt lại để tránh bị phát hiện rồi lặng lẽ quan sát cha mình định làm gì.
Sau khi ra khỏi cửa, Tô đại bá đi thẳng vào nhà vệ sinh và ở đó rất lâu, đến nỗi Tô Đại Trân đứng bên ngoài run cầm cập mới thấy ông ta bước ra.
Nhưng thay vì đi đâu đó, ông ta chỉ đơn giản quay lại đóng cửa và vào nhà ngủ.
Tô Đại Trân lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì cha cô ta bị chứng táo bón lâu ngày nhưng vừa nãy lại không có tiếng "rặn" mà lại có những tiếng động sột soạt... kỳ lạ?
Nghĩ mãi không ra, Tô Đại Trân quyết định lẻn vào nhà vệ sinh để xem xét.
Ngày trước việc dọn dẹp nhà vệ sinh là công việc của cô ta nên cô ta hiểu rõ nhất về cái nơi này.
Mặc dù không có đèn và nhà vệ sinh tối om, nhưng điều đó không thể ngăn cản sự tò mò của Tô Đại Trân. Cô ta bắt đầu mò mẫm khắp nơi...
Cuối cùng ông trời không phụ lòng người không sợ bẩn, Tô Đại Trân đã phát hiện ra một chỗ lồi lên ở giữa mái nhà và tường.