Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 523



Theo lý thuyết, chỗ nối giữa mái lá và tường phải là một mép rất đều...

Tô Đại Trân vô thức bóp nhẹ chỗ lồi lên... Ồ, có thứ gì đó!

Hóa ra cha cô ta đã giấu một chiếc túi vải nhỏ giữa những lớp rơm ở mái nhà.

Nhưng Tô Đại Trân không thể sờ rõ được bên trong chiếc túi có gì, chỉ cảm thấy nó cứng cứng và không chỉ có một món, mà có khoảng ba đến năm món, hình dạng dài và tạo ra âm thanh va chạm kim loại khi chạm vào nhau...

Dù bên trong là gì, cô ta quyết định mang nó theo, vì ai biết được liệu có ai đó sẽ ra đây đi vệ sinh nữa không.

Vì vậy Tô Đại Trân nhét chiếc túi vải nhỏ vào túi áo, ngay chỗ cô ta đã giấu tiền của Cung Thục Trân.

Cô ta không dám chần chừ thêm, quay lại con hẻm nhỏ, vác lương thực và quần áo rồi chạy đi.

Tô Dĩnh đã dặn trước với Tô Đại Trân rằng khi đi trộm đồ thì nên rời khỏi khu rừng nhỏ rồi đi vòng qua những nơi khác trước khi về nhà. Sau khi hoàn thành xong cũng đừng trở về ngay, tốt nhất là nên chạy lòng vòng quanh thôn trước khi quay lại khu rừng và vòng về nhà.

Mặc dù gần đây không có tuyết lớn nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa.

Tô Đại Trân không hiểu vì sao Tô Dĩnh lại có kinh nghiệm trong việc này, nhưng một điểm tốt của cô ta là rất biết nghe lời nên làm y như những gì Tô Dĩnh dặn.

Cô ta vác bao đồ, chạy khắp nơi trong thôn đến mức đổ cả mồ hôi.

Khi đến gần nhà Hồ lão ngũ, trong màn đêm tĩnh lặng, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết:

"A a a!!!!"

Tô Đại Trân: "... !!!"

Nghe giống như tiếng hét đầy đau đớn của một người đàn ông nhưng Tô Đại Trân không dám dừng lại nghe ngóng thêm. Cô ta hoảng sợ, nhanh chóng vác đồ và lao vào khu rừng nhỏ ngoài thôn.

Thực ra, bức tường mà cô ta vừa đứng cạnh chính là nhà của Hồ lão ngũ.

Nếu Tô Đại Trân có gan to hơn một chút, ở lại nghe thêm chút nữa, cô ta có thể sẽ nghe thấy tiếng Hồ lão ngũ nói: "Không phải em nói là không đau mà!!!"

Tô Đại Trân chạy miết không ngừng, chạy đến mức bàn chân như muốn bốc lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi cuối cùng cũng vác được đồ về đến nhà Tô Dĩnh, cô ta gần như kiệt sức...

Nhưng may mắn là Tô Dĩnh đã để cửa cho cô ta. Tô Đại Trân nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa đã mở ra.

Theo thỏa thuận từ trước, Tô Đại Trân quay lại cài then cửa rồi vác đồ vào bếp.

Lúc này Tô Dĩnh đang cố mở to mắt hết cỡ để không chìm vào cơn buồn ngủ. Dù là người lớn tuổi, giấc ngủ của cô cũng không còn sâu như trước, thực sự quá mệt mỏi. Tô Dĩnh phải dựa vào lòng hiếu kỳ và tình yêu với những câu chuyện tám nhảm để giữ mình tỉnh táo.

Tô Đại Trân mở rèm cửa bếp, đặt hết đồ xuống đất, thở hổn hển và nói với Tô Dĩnh: "Chị... chị vừa gặp cảnh g.i.ế.c người..."

Đầu óc Tô Dĩnh như ngưng trệ: "... Hả?"

Rồi Tô Đại Trân bắt đầu lảm nhảm kể lại sự việc mà cô ta chứng kiến bên ngoài nhà Hồ lão ngũ.

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh ú ớ mãi mới nghĩ ra cách giải thích: "Chuyện đó không phải là g.i.ế.c người đâu... mà là... khụ khụ... họ chỉ đang đùa thôi!"

Mặt Tô Đại Trân nhăn lại như một bông cúc héo...

Cô ta không tin lắm!

Tô Dĩnh không biết giải thích thế nào cho rõ ràng vì đa phần đây chỉ là một phần của trò chơi vui vẻ của họ. Cô đành nhanh chóng chuyển đề tài: "Này, hôm nay chị sao rồi? Không bị ai phát hiện chứ?"

Nhắc đến chuyện đó, Tô Đại Trân lại phấn khích vì hôm nay cô ta thu hoạch không ít!

Tô Đại Trân tự hào đẩy đống quần áo và túi lương thực ra: "Dĩ nhiên là không bị ai phát hiện rồi! Nhưng nhà không còn lương thực tinh nên chị vác một bao ngô về, còn có mấy bộ quần áo nữa và..."

Cô ta bắt đầu lôi ra từ trong túi những thứ như hạt dưa, đậu phộng, táo khô, cuối cùng là một xấp tiền lẻ.

Tô Dĩnh: "..."

Chị... chị giỏi thật đấy.