Những việc như hầu hạ Tô đại nương, dọn dẹp bô nước tiểu hay giặt tã cho em bé đều được giao cho Tô Đại Điền. Ban đầu cậu bé cũng phản kháng nhưng vì Cung Thục Trân làm cơm, nếu không làm việc, cậu ta sẽ không có gì để ăn. Cung Thục Trân luôn tìm lý do để gây khó dễ cho Tô Đại Điền.
Để có thể no bụng, Tô Đại Điền phải giả vờ nhượng bộ. Tuy nhiên trong lòng cậu ta đã sớm ghi hận gia đình, mà một kế hoạch đang dần hình thành trong đầu cậu ta.
Đầu tháng 4, khi nhiệt độ bắt đầu ấm lên, sản xuất tập thể cũng chấm dứt giai đoạn học Đại Trại và chuyển sang chuẩn bị cho việc cày xới, gieo mạ cho mùa xuân. Trước đây khi học Đại Trại, Cung Thục Trân có thể viện lý do đang ở cữ và con nhỏ để không ra đồng. Nhưng khi vào vụ xuân, đội sản xuất không thể chấp nhận bất kỳ lý do nào nữa.
Nhiều phụ nữ đã làm việc đến tận lúc sinh nở và chỉ nghỉ vài ngày sau khi sinh là lại quay trở lại đồng ruộng. Do đó Cung Thục Trân chỉ có thể về nhà hai lần trong ngày để cho con bú, còn lại phải đi làm.
Một ngày nọ, khi mọi người đã ra đồng, Tô Đại Điền quyết định trốn học. Cậu bé lén trở lại nhà sau khi mọi người đi làm. Cầm lấy một chiếc cuốc, cậu ta vào căn phòng nơi Tô đại nương và đứa cháu trai đang nằm, vốn trước đây là phòng của Tô Đại Lan và Hà Kiến Thiết.
Tô Đại Điền không để ý đến mẹ và đứa cháu mà bắt đầu đào bới dưới nền nhà. Trước đó Tô Đại Điền đã nghe lén cuộc trò chuyện của cha mình là Tô Đại Nghiệp và Tô đại bá. Mặc dù không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng tiếng đào bới của họ rất dễ nhận ra. Thêm vào đó, việc Tô Đại Nghiệp nhiều lần nhắc đến chuyện muốn lấy nốt số vàng còn lại khiến Tô Đại Điền càng tin rằng trong nhà có giấu thứ gì đó quý giá.
Dựa vào suy nghĩ "lanh lợi" của mình, Tô Đại Điền tin rằng nhà có kho báu, mà kho báu đó nằm dưới nền phòng của Tô Đại Lan trước đây.
Tiếng đào bới đã đánh thức Tô đại nương đang mơ màng ngủ nhưng vì không thể cử động hay ngồi dậy, sức khỏe yếu ớt sau những năm tháng đau đớn khiến bà ta không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn thấy đỉnh đầu của Tô Đại Điền dưới giường. Bà ta yếu ớt hỏi: "Đại Điền, con đang làm gì đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Đại Điền không thèm trả lời: "Mẹ đừng lo."
Tô đại nương nhíu mày: "Con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy..."
Tô Đại Điền lập tức ngẩng đầu lên, giận dữ hét lên: "Mẹ còn có ích gì nữa! Nếu không phải con chăm sóc mẹ hàng ngày, mẹ đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Giọng Tô Đại Điền vang lên lớn khiến Tô đại nương hoảng sợ, bà ta bắt đầu tỉnh táo hơn. Khi quay đầu lại, bà ta thấy ánh mắt đầy thù hận của cậu con trai và chiếc cuốc trong tay cậu ta.
Tô đại nương hốt hoảng nuốt nước bọt rồi nhắm mắt lại, không dám nói thêm gì nữa. Bởi lẽ trong ngôi nhà này, người duy nhất còn quan tâm đến bà ta lúc này chỉ là đứa con út.
Tuy nhiên sau đó, Tô đại nương lại lo lắng liệu tiếng hét của Tô Đại Điền có làm đứa cháu nhỏ của mình sợ hãi không. Bà ta quay đầu sang hướng khác để kiểm tra và thấy đứa cháu trai đang mở to mắt nhìn lên trần nhà, không bị ảnh hưởng gì, bà ta mới yên tâm nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng Tô Đại Điền cũng tìm thấy "kho báu" mà cậu ta tìm kiếm. Cậu ta vui mừng khôn xiết, chạy vào phòng của Tô Đại Nghiệp và Cung Thục Trân tìm một cái áo khoác rồi bọc tất cả "kho báu" lại và rời nhanh chóng khỏi nhà.
Trong lòng Tô Đại Điền lúc này rất hả hê. Cậu ta nghĩ chắc chắn cha và anh trai đã giấu diếm điều gì đó khỏi cậu ta! Tại sao cậu ta cũng là con trong nhà mà lại không ai nói cho cậu ta biết về kho báu này? Nếu không ai đối xử tốt với cậu ta thì cậu ta sẽ tự mình lấy kho báu và rời khỏi ngôi làng này để sống cuộc đời tốt đẹp.