Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 530



Tô Đại Điền mang theo niềm vui và sự phấn khích, chạy tới trạm xe buýt của công xã, lên chiếc xe buýt đi về phía huyện.

Kể từ đó suốt mười năm, không ai còn thấy Tô Đại Điền trở lại Thanh Sơn thôn. Không ai biết cậu ta đã đi đâu.

Khi Tô Dụ gặp lại Tô Đại Điền, đó là tại một thành phố cách xa hàng nghìn dặm.

Một đứa trẻ 10 tuổi mất tích không gây ra quá nhiều xôn xao tại Thanh Sơn thôn. Mọi người đã tìm kiếm, báo cáo cảnh sát nhưng không có kết quả. Cuối cùng tất cả đều từ bỏ và nhanh chóng quay trở lại cuộc sống bình thường của mình.

Thập niên 70 không có hệ thống nhận diện vân tay, không có hệ thống giám sát 24 giờ, thậm chí không có hệ thống nào cả. Có những người đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không một dấu vết, giống như thanh niên trí thức Hà Kiến Thiết từng làm.

Đối với gia đình Tô Dĩnh, sự kiện lớn nhất năm nay chính là việc Tô Thành, cậu con trai thứ ba cũng bắt đầu đi học tiểu học.

Nơi đây khai giảng muộn, học sinh tiểu học mỗi năm chỉ bắt đầu học từ đầu tháng 4, giữa tháng 4 sẽ nghỉ học nửa tháng để hỗ trợ vụ xuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Công việc mùa xuân vẫn đầy vất vả và khó khăn, chỉ nhẹ nhàng hơn mùa thu hoạch một chút. Sau khi kết thúc vụ xuân thì lại tiếp tục đợt nhập học mới của các thanh niên trí thức. Với kinh nghiệm từ năm trước, lần này đại đội trưởng Vương Đại Lực đã rất chân thành mời Tô Dĩnh tham gia tiếp đón những thanh niên mới và thẳng thắn trả cho cô mức lương đầy đủ 8 điểm công một ngày.

Số lượng thanh niên trí thức đến năm nay còn nhiều hơn cả năm trước nhưng nhờ đã chuẩn bị sẵn các điểm cắm trại, Vương Đại Lực ước tính các cơ sở hiện tại có thể sử dụng trong vài năm tới, dù về lâu dài thì vẫn khó nói.

Trong khi đó, nữ trí thức Ninh Quyên đã rời khỏi nhà Tô Dĩnh, Tô Thành cũng bắt đầu đi học tiểu học nên trong nhà chỉ còn lại mình Tô Dụ. Tuy nhiên Tô Dụ không còn phải làm việc vặt trong vườn nhỏ như năm ngoái mà lại thoải mái hơn rất nhiều vì Tô Đại Trân là người rất đảm đang.

Tô Đại Trân không chỉ kiếm được số điểm công gần như ngang bằng với những lao động mạnh mẽ trong đội sản xuất mà khi về nhà cô ta cũng làm hết mọi việc. Cô ta giúp đỡ từ việc gánh nước, dọn vệ sinh thay cho Diêu Tam Giang cho đến việc giặt quần áo, may vá. Chỉ có việc nấu nướng là Tô Đại Trân không dám tự ý làm. Ngay cả Lưu Lan Hương cũng phải thốt lên rằng khi Tô lão tam còn sống, nhà họ cũng chỉ như thế này mà thôi.

Dù Tô Đại Trân đã được cấp đất để xây nhà nhưng sau khi tính toán số tiền còn lại, cô ta nhận ra rằng nếu xây nhà ngay bây giờ thì những năm tới sẽ khó xoay sở để trả tiền nuôi dưỡng cho Tô đại bá và Tô đại nương. Do đó sau khi bàn bạc với Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương cũng đồng ý cho Tô Đại Trân tiếp tục ở lại nhà họ một thời gian nữa, đến khi có điều kiện tốt hơn hoặc khi cô ta lập gia đình.

Về phản ứng của gia đình Tô Dĩnh đối với sự cống hiến của Tô Đại Trân thì mỗi người lại có một cách nhìn khác nhau. Tô Dĩnh cố gắng không đối mặt với cô ta, tránh nói chuyện nhiều vì không muốn làm tổn thương người khác nhưng trong lòng vẫn chưa thể quên được quá khứ.

Anh hai Tô Mậu, dù lớn hơn nhưng vẫn mang trong lòng sự đề phòng. Trong khi đó Tô Thành, người trước đây phản đối mạnh mẽ nhất giờ đây đã mềm lòng trước những sự giúp đỡ từ Tô Đại Trân và thậm chí còn bắt đầu gọi cô ta là "chị Đại Trân". Còn về phần Tô Dụ, thực ra cậu không coi việc của Tô Đại Trân là chuyện to tát. Nếu thấy cô ta đáng tin, cậu sẽ giúp đỡ, còn nếu không thì cậu sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy.

Tuy nhiên vấn đề lớn nhất mà Tô Dụ đang phải đối mặt là... mỗi ngày đều quá nhàm chán! Cậu đã khám phá hầu hết các khu vực sau núi, thậm chí đã đến tận đường biên giới quốc gia. Ở nhà cậu chẳng có việc gì làm, còn anh chị em đều đi học, chỉ có mỗi cậu phải ở nhà! Mỗi ngày cậu buộc phải chơi với đám trẻ con trong thôn.