Tuy nhiên may mắn thay, anh họ Tô Mưu đã được tăng lương. Là một nhân viên chính thức mới vào nghề, lương tháng đầu tiên của anh là 33 đồng 8 hào, cao hơn 8 đồng 8 hào so với mức lương của nhân viên tạm thời là 25 đồng. Hơn nữa với tư cách là nhân viên chính thức, các phúc lợi và chế độ đãi ngộ của anh ấy hoàn toàn khác xa với nhân viên tạm thời. Không chỉ là các phiếu mua hàng được phát nhiều hơn mỗi tháng mà các món hàng Tết cũng phong phú hơn rất nhiều.
Do tất cả các phiếu mua hàng đều phải qua tay phòng kế toán nên Tô Mưu đã nắm rõ danh sách các món quà Tết năm nay bao gồm thịt, trứng, gạo, dầu ăn, táo, cam và bánh kẹo... Số lượng nhiều đến mức phải cần đến một chiếc xe đẩy nhỏ để chở về.
Nhưng những món quà này phải đến gần Tết mới được phát, còn bây giờ mùa thu vừa kết thúc, Tô Mưu chỉ mượn xe để chở về một xe rau dự trữ cho mùa đông.
Rau dự trữ của nhà máy chế biến thịt là do các nhân viên đăng ký trước, sau đó đơn vị sẽ lo mua số lượng lớn, đến trước mùa đông thì phân phát cho từng người. Tuy nhiên chi phí mua rau sẽ được trừ vào lương của mỗi người.
Mặc dù gia đình Tô nhị bá cũng được đội sản xuất phân phát rau dự trữ nhưng Tô Mưu vẫn đặt mua rau dự trữ từ đơn vị, bởi vì dù nhà máy chế biến thịt không có nhiều nhân viên nhưng đây là doanh nghiệp Quốc Doanh hẳn hoi, có thể nhập về từ miền Nam nhiều loại rau mà bên đây không có như bông cải, củ sen... Có lẽ Tô nhị bá còn từng ăn qua khi đến huyện nhưng Lưu Lan Hương thì thậm chí còn chưa từng thấy loại rau này bao giờ.
Bé Tô Ngũ Nhất và Tô Lao Động giờ đây đã có thể ăn nhiều thức ăn phụ hơn, vì vậy người cha của chúng, anh họ Tô Mưu tất nhiên muốn mang lại cho hai đứa trẻ những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng hơn.
Hôm đó sau khi mang rau dự trữ mùa đông về nhà, Tô Mưu còn chạy qua nhà Tô Dĩnh, mang theo rất nhiều rau tươi. Nhìn thấy, ba anh em Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đều reo lên đầy phấn khích: "Oa! Chưa từng thấy mấy thứ này bao giờ!"
Kể từ khi mùa thu hoạch bắt đầu, lớp học nhỏ của Tô Dụ và các bạn đã tạm dừng lại. Cậu bé đã hoàn thành chương trình học lớp một và thậm chí đã tổ chức một kỳ thi cuối kỳ nho nhỏ cho các bạn. Nếu may mắn không ai quên bài trong suốt mùa đông, Tô Dụ tự tin rằng năm sau có thể cùng các bạn vào thẳng lớp hai.
Trong sân, mấy anh em tíu tít trò chuyện đầy hào hứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Thành cầm một đoạn củ sen, ngắm nghía rồi hỏi: "Đây là gì thế? Sao giữa thân nó lại có lỗ? Có phải bị sâu ăn không?"
Lư Đản với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi chút tự hào đáp: "Đây là củ sen! Nó mọc ở dưới hồ và trên mặt nước còn nở ra những bông sen to thật là to nữa!"
Tô Thành kinh ngạc thốt lên: "Oa!"
Tô Mậu thì lục lọi xe đẩy, kéo ra một thứ dài còn hơn cả cánh tay của mình: "Cái này sao lại dài thế? Lại còn trắng toát từ đầu đến chân nữa!"
Lư Đản đáp: "Đây cũng là củ cải nhưng anh Tô Mưu bảo loại này ngọt lắm, chỉ cần gọt vỏ thôi, còn thì không hề cay chút nào!"
Tô Thành lắc đầu không tin: "Củ cải mà không cay á? Đã vậy còn dài thế này, thật không tin nổi!"
Mấy thứ này vừa được Tô Mưu mang về nhưng ngay cả Lư Đản cũng chưa từng thử. Đang gãi đầu có phần ngượng ngùng, Lư Đản bèn đề xuất: "Hay là... chúng ta thử luôn đi?"
Mấy cậu bé nhìn thoáng qua Tô Mưu và Tô Dĩnh đang trò chuyện rồi nhanh chóng rút lấy một củ cải trắng to, lén lút chui vào bếp.
Ở cổng, Tô Mưu lấy từ túi áo ra hai lá thư đưa cho Tô Dĩnh: "Anh vừa qua nhà Ngũ đại thúc nhưng không có ai ở nhà. Lá thư này em đưa giúp cho đồng chí Diêu Tam Giang, còn lá thư dưới là thư của đồng chí Ninh gửi cho Tiểu Mậu."