Vương Tứ Lực thực sự rất buồn, vì người khác không biết nhưng anh ta biết rõ, đứa con có vấn đề chính là con ruột của mình!!
Nhưng khi bình tĩnh lại một chút, Vương Tứ Lực bắt đầu lo lắng.
Chuyện này... chẳng lẽ lại liên lụy đến anh ta?
Nếu đứa trẻ khỏe mạnh thì anh ta nhận cũng được nhưng bây giờ đứa trẻ có vấn đề, nếu nhận nó thì sau này sẽ là một gánh nặng lớn!
Hơn nữa Cung Thục Trân cũng không thể sinh con nữa, chẳng lẽ sau này Vương Tứ Lực sẽ không có đứa con nào để lo liệu cho tuổi già?
Nhưng khi Vương Tứ Lực còn đang suy nghĩ trong phòng, ngoài cổng nhà anh ta vang lên tiếng đập cửa "rầm rầm".
Ngay lập tức, Vương Tứ Lực giật mình, đây... chẳng lẽ là họ tìm tới rồi sao?
Ban đầu khi Vương Tứ Lực về nhà vào buổi chiều, anh ta đã khóa cổng lại. Thường thì trong thôn, mọi người không khóa cửa vào ban ngày nhưng Vương Tứ Lực thì khác, vì anh ta đang chột dạ!
Lúc này mẹ ruột của Vương Tứ Lực, bà Vương nghe thấy tiếng động, từ bếp run rẩy bước ra định mở cửa nhưng Vương Tứ Lực lao nhanh ra từ phòng.
Vương Tứ Lực đỏ bừng cả mặt, hạ giọng nói với mẹ: "Không thể mở cửa được!!"
Bà Vương vẫn đang ngạc nhiên không hiểu tại sao không thể mở cửa nhưng bên ngoài, Cung Thục Trân đã nghe thấy tiếng động và biết chắc rằng Vương Tứ Lực đang ở trong nhà.
Cung Thục Trân không phải là người ngốc, cô ta hét to trước mặt đám đông: "Vương Tứ Lực! Anh có gan sinh con với tôi, bây giờ lại không dám nhận sao? Mở cửa! Mở cửa cho tôi!!!"
Đám đông vây quanh: "..."
Ô hô!!
Cái chuyện này... càng hóng càng lớn rồi!!!
Trong sân nhà Vương Tứ Lực, lão Vương, cựu trưởng thôn và bà Vương nghe thấy tiếng hét của Cung Thục Trân thì cả hai đều sững sờ, như thể bị sét đánh trúng.
Lão Vương run rẩy tay: "Tứ... Tứ Lực... cô ta... cô ta nói thật sao?"
Vương Tứ Lực đầu óc ong ong, khó khăn gật đầu.
Lão Vương: "..."
Bà Vương: "..."
Hai người đỡ lấy nhau, đứng không vững nữa, chao đảo muốn ngã quỵ.
Họ đã bảo mà... tại sao con trai đã 21 tuổi rồi mà vẫn không muốn tìm vợ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra... thì ra là đã có con rồi sao??!!!
Lúc này lão Vương và bà Vương thật sự không biết nên ngạc nhiên vì con trai đã có con hay vì con trai sinh ra đứa con hoang hay vì đứa con của con trai có vấn đề về não...
Cuộc đời thật nhiều dấu hỏi chấm!!!
Cả gia đình ba người trong sân nhà Vương Tứ Lực đều rầu rĩ không biết phải làm gì, còn Cung Thục Trân ở ngoài cổng thì chẳng bận tâm đến những điều đó.
Dù sao cô ta cũng quyết tâm không bao giờ quay về nhà Tô Đại Nghiệp nữa, cái đồ vô dụng đó... mẹ chồng thì hôi hám đến mức sinh giòi! Bố chồng thì tính tình kỳ quặc!!
Vậy nên hôm nay, cánh cửa nhà Vương Tứ Lực dù có cho vào hay không, Cung Thục Trân cô ta cũng sẽ phải vào!
Cung Thục Trân hạ quyết tâm, đặt đứa con và túi hành lý xuống đất, quay lại đẩy đám đông, cúi xuống tìm đá lớn.
Thường thì ở cửa nhà người ta, chỗ sát tường trong hẻm thường có vài tảng đá lớn để người dân ngồi nghỉ ngơi trò chuyện, mà Cung Thục Trân nhanh chóng tìm thấy một tảng đá vừa tay.
Sau đó không cần nghĩ ngợi nhiều, Cung Thục Trân lấy đá đập "rầm rầm" vào cánh cổng nhà Vương Tứ Lực.
Vương Tứ Lực: "..."
Lão Vương: "..."
Bà Vương: "..."
Đám đông xung quanh: "..."
Mọi người đồng loạt lùi lại một bước, nhường chỗ cho nữ hảo hán này hành động.
Khi Cung Thục Trân nhìn thấy Vương Tứ Lực qua khe cửa vỡ, cô ta cười lạnh một tiếng, sau đó quay lại bế con và xách túi, bước thẳng vào nhà Vương Tứ Lực.
Rất nhanh, trong nhà vang lên tiếng của Cung Thục Trân sai bảo: "Mẹ chồng, làm chút đồ ăn đi, tôi đói rồi, con trai của mẹ cũng đói rồi."
Vương Tứ Lực: "..."
Lão Vương: "..."
Bà Vương: "..."
Đám đông vây quanh: "..."
Nhưng thực ra vợ chồng lão Vương là người ngay thẳng, dù sao thì cháu ruột cũng đã đến nhà rồi, không có lý do gì để để cháu đói cả.
Thế là lão Vương bất đắc dĩ vẫy tay, sau đó bà Vương vội chui vào bếp bắt đầu nấu ăn.
Chỉ còn lại Vương Tứ Lực ngồi ôm đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vẫn bất động tại chỗ.