Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 544



Trước đây khi Tô Dĩnh hỏi Tô Đại Trân có thích học không, trong lòng cô ta đã có câu trả lời.

Cô ta rất thích, đặc biệt là thích học!

Bởi vì khi đi học, Tô Đại Trân có thể tiếp xúc với nhiều người đồng trang lứa, không bị gò bó ở hai điểm là đồng ruộng và nhà cửa, cô ta còn có thể nhìn thấy từ sách vở những điều về các nơi khác, điều đó khiến cô ta cảm thấy thế giới này rộng lớn, không chỉ có mỗi thôn Thanh Sơn nhỏ bé.

Đặc biệt là cô ta nhớ rằng sau này em họ Đại Nha của cô ta sẽ dẫn mẹ mình đi vòng quanh thế giới, trải nghiệm cuộc sống của những người ở các quốc gia khác và còn mở xưởng ở các quốc gia đó để kiếm thật nhiều tiền.

Vì vậy Tô Đại Trân muốn học nhiều kiến thức để trở thành cánh tay đắc lực cho Đại Nha.

Đại Nha đối xử với cô ta tốt như vậy, nếu cô ta muốn ở bên cạnh Đại Nha thì không thể là một gánh nặng mà phải trở thành một trợ thủ không thể thiếu của em họ!

Nhưng suy nghĩ này, Tô Đại Trân chưa bao giờ nói với Đại Nha, thật ra trong lòng cô ta luôn cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút quá sức...

Tô Dụ nhìn thấy trong ánh mắt Tô Đại Trân có sự nhiệt huyết, cũng nhìn thấy sự lo lắng và thiếu tự tin của cô ta.

Tô Đại Trân đã ở trong nhà này được hai năm rồi, có thể nói rằng cô ta đã giúp rất nhiều việc trong nhà, đặc biệt là bây giờ tất cả các con đều đi học. Nếu không có Tô Đại Trân ra đồng kiếm công điểm thì chắc chắn gia đình cậu mỗi năm sẽ phải mua thêm không ít lương thực, mà mẹ cậu cũng sẽ không thể thoải mái như bây giờ.

Thực ra Tô Đại Trân hoàn toàn có thể tự tin mà thẳng thắn đề nghị học cùng mọi người nhưng cô ta lại không dám.

Tô Dụ cảm thấy có lẽ Tô Đại Trân cũng giống như cậu trước đây, bị quá khứ ràng buộc.

Nhưng sự khác biệt là trước đây cậu bị trói buộc bởi suy nghĩ "Cuộc sống này không đáng".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn thứ đang ràng buộc Tô Đại Trân bây giờ là "Tôi không xứng đáng".

Lúc này Tô Dụ suy nghĩ một lúc lâu khiến Tô Đại Trân theo phản xạ vội vàng đổi giọng: "Không được cũng không sao, chị chỉ nói thế thôi, à mà tối nay em muốn ăn gì? Năm nay khoai tây khá lớn..."

Tô Dụ ngắt lời: "Chị có thể học lớp sáu với em nhưng năm sau có nhảy lớp được không thì còn tùy thuộc vào nỗ lực của chị và vào việc nhà trường có cho chị cơ hội thi nhảy lớp hay không. Em không nói trước được nhưng chị có thể thử."

Chủ yếu là bây giờ Tô Dụ chỉ biết về trường tiểu học, còn trường cấp hai ở huyện thì cậu không rõ lắm.

Nhưng Tô Dụ muốn Tô Đại Trân hiểu rằng con người như thế nào không phải do cái nhìn của người khác hay do những gì đã trải qua trong quá khứ quyết định mà có thể được tạo nên từ sự nỗ lực và thử thách của chính mình.

Dù cuối cùng có thể không thành công nhưng việc bắt đầu nỗ lực và thử thách bản thân đã là một sự thay đổi rồi.

Sau khi nghe xong, Tô Đại Trân sững sờ trong giây lát rồi ánh mắt cô ta lập tức sáng lên: "Được! Chị gái không muốn cho em mượn sách à? Để chị đi mượn cho!"

Tối hôm đó, quả nhiên Tô Đại Trân mượn được sách lớp sáu của Tô Dĩnh.

Nhưng Tô Dĩnh không ngờ, em trai Tô Dụ của cô cũng sẽ cùng học!!!

Khi Tô Dĩnh nhận ra thì đã quá muộn rồi... chuyện học hành của gia đình họ cũng bắt đầu cạnh tranh khốc liệt từ tiểu học đến cấp ba, hu hu hu...

Cô vốn định học hành một cách thư thái trong kiếp này cơ mà!!

Năm 1975. Tô Dụ và Vương Nha Nha cùng nhau nhảy lớp lên lớp sáu, mà trong số các bạn đồng trang lứa có một nửa đã không theo kịp vì khối lượng bài vở ngày càng nặng.

Nhưng vào thời điểm này, chuyện nhảy lớp không còn là điều mới mẻ ở đại đội Thanh Sơn của họ nữa, thậm chí ở cả công xã Thịnh Vượng, vì số học sinh nhảy lớp quá nhiều, việc nhảy lớp đã trở thành một trào lưu ở khu vực này.