Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 545



Mấy năm gần đây, khi các gia đình gặp nhau dịp Tết, chủ đề so sánh giữa các cha mẹ đã trở thành: "Năm nay nhà anh chị có mấy đứa nhảy lớp?"

Nếu người kia nói không có đứa nào nhảy lớp thì xong rồi, nhà anh chị lỗ to rồi đó!

Thậm chí trong nhiều năm sau này, ngôi làng của họ, công xã của họ và thậm chí là huyện và thành phố của họ đều trở thành cơ sở nổi tiếng cả nước về việc đào tạo những thủ khoa trẻ tuổi của kỳ thi đại học.

Cứ mỗi một khoảng thời gian là lại có một thiên tài nhỏ tuổi xuất hiện, dẫn đầu phong trào hạ thấp độ tuổi thủ khoa đại học toàn quốc. Thậm chí thường xuyên có các hiệu trưởng và lãnh đạo từ các tỉnh khác đến tham quan, tìm hiểu bí quyết thành công.

Và mỗi khi đến thời điểm đó, đại đội trưởng già Vương Đại Lực sẽ nghiêm túc ngồi xuống và bắt đầu kể lại: "Chuyện này phải bắt đầu từ 5 xu khiến bọn trẻ phải động lòng..."

Nhưng đó là câu chuyện của rất lâu sau này, thực ra trong năm 1975 còn xảy ra một số sự kiện khác.

Đầu tiên, sau bao nhiêu nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng anh họ Tô Mưu cũng trả hết các khoản nợ trong và ngoài gia đình.

Tô Mưu: "Hu hu hu, những ngày sống trong nợ nần thật không dễ dàng!!"

Thứ hai, cùng với sự lớn lên, sức khỏe của Tô Dụ cũng hồi phục nhiều, tay chân đã khỏe hơn, thế là cậu bắt đầu tiếp tục với sở thích nhỏ của mình thời cổ đại.

Đúng vậy, chính là điêu khắc!

Mùa đông năm đó, Tô Dụ mở lại cánh cửa gian phòng nhỏ ở sân sau mà cậu vẫn gọi là của riêng mình.

Khi nhìn thấy đống gỗ "tạp nham" mà cậu nhất quyết bắt chị mình mang về từ lâu, mà khi ngửi thấy mùi hương quý giá quen thuộc, Tô Dụ cười rất hài lòng.

Ban đầu Tô Dụ chỉ dùng những mẩu gỗ vụn nhỏ để luyện tay, lấy lại cảm giác.

Nhưng khi trí nhớ dần trở lại và khả năng kiểm soát lực ngón tay được cải thiện, Tô Dụ dần dần không còn hài lòng với những mẩu gỗ nhỏ nữa.

Cậu muốn làm một cây trâm gỗ mun cho chị và mẹ.

Gỗ mun còn gọi là gỗ trầm, vừa sang trọng lại vừa có thể trừ tà vì mật độ gỗ lớn nên trong tình huống nguy hiểm còn có thể dùng làm vũ khí tự vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Để làm được cây trâm gỗ mun thì cần tìm loại gỗ dài có hình dạng phù hợp, thế là Tô Dụ lục lọi trong đống gỗ đồ nội thất và tìm được vài cái có vẻ giống chân ghế.

Nhưng vật liệu này dù tốt, bên ngoài lại quá bẩn, vì vậy Tô Dụ chạy nhanh ra sân trước, mang theo chiếc rìu để chẻ đôi chân ghế, lấy phần gỗ bên trong để sử dụng.

Kết quả là khi chẻ đôi ra thì...

Từ phần khớp mộng của gỗ rơi ra một đống hạt đậu vàng????

Tô Dụ cắn thử một cái, thấy mềm: "Trời ơi!!"

Ai đã giấu vàng một cách tinh vi như vậy?

Dám nhét nó vào mộng gỗ!

Vị trí ẩn nấp khó đến mức, dù có đập vỡ chiếc ghế ra nhưng chỉ cần không tháo rời phần khớp mộng thì cũng không phát hiện ra!!!

Tô Dụ đã chẻ hết phần khớp mộng của những chân ghế mà cậu tìm thấy, quả nhiên bên trong đều có thứ gì đó, không phải là hạt vàng thì là hạt ngọc hoặc là phỉ thúy hay ngọc bích, mà chất lượng còn rất tốt.

Nhìn qua đã biết ngay đây là những thứ phù hợp để mang theo chạy trốn, vì chúng nhỏ gọn, dễ dàng cất giấu và tiện lợi để bán.

Chỉ có điều Tô Dụ hơi phân vân, không biết là do người đàn ông đã cứu mạng kia chạy trốn vội quá nên không kịp lấy đi hay chính đối phương cũng không biết về sự tồn tại của những thứ này...

Nhưng dù sao thì cũng chẳng sao cả, dù gì cũng là thứ nhà cậu đã bỏ tiền ra mua từ nguồn hợp pháp, vì chuyện này mà cậu còn bị mắng mấy lần rồi.

Thế là Tô Dụ vỗ vỗ tay đứng dậy, hướng về sân trước mà hét lớn: "Tiểu Ngũ, Tiểu Lục! Lại đây làm việc nào!"

Lạch bạch lạch bạch...

Hai chú chó cực kỳ lớn Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục nhanh chóng chạy tới.

Tô Dụ đi vòng quanh căn phòng của mình, tìm một chỗ vừa dễ nhớ lại vừa khó bị phát hiện.

Cậu nhanh chóng chỉ vào góc giữa chiếc giường đất và tường, nói với hai chú chó: "Đào đi, tối nay sẽ có thêm thịt cho các em!"