Ban đầu cha già của Vương Nha Nha, đại đội trưởng Vương Đại Lực rất lo lắng, muốn xin nghỉ phép ở công xã để tự mình tiễn cô con gái nhỏ đi học. Nhưng vì có chị em Tô Dĩnh và Tô Dụ đi cùng, cũng bởi vì trước đó họ đã liên lạc với thần y Lưu lão đầu, sắp xếp ở nhà ông ấy trước khi nhập học nên anh ta quyết định yên tâm ở lại.
Trước khi tàu rời đi, đại đội trưởng Vương Đại Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dụ, ân cần dặn dò: "Tiểu Tô Dụ à, cháu cũng là đứa mà chú Đại Lực đã nhìn thấy lớn lên. Sau này cháu với Nha Nha học cùng một trường, chú Đại Lực nhờ cháu chăm sóc Nha Nha hộ nhé."
Thật ra Vương Đại Lực cũng không hiểu rõ tại sao nhà anh ta không có ai học giỏi mà cô con gái nhỏ của mình lại học giỏi như thế. Điều đáng nói là lúc nhỏ Nha Nha còn là một cô bé tròn trịa, thích ăn, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi!
Ai mà ngờ được... cô bé lại đạt thành tích đứng thứ ba trong toàn tỉnh chứ! Ha ha ha!
Tuy nhiên điều mà đại đội trưởng Vương Đại Lực không thể ngờ là sau này anh ta có thể sẽ vô cùng hối hận vì đã nói những lời này.
Bởi vì chăm sóc lâu dần... con gái anh ta có thể sẽ trở thành người nhà của người khác!
Nhưng lúc này Tô Dụ vẫn vô cùng trong sáng, cậu gật đầu nghiêm túc nói: "Cháu sẽ làm thế, chú Đại Lực, chú cứ yên tâm. Cũng mong chú giúp cháu chăm sóc mẹ và mọi người ở nhà."
Ngay trước khi tàu chạy, Tô Đại Trân còn đặc biệt kéo Tô Dụ ra một góc thì thầm bên tai cậu suốt một lúc lâu.
Tô Đại Trân mất khá nhiều công sức để nói ra được điều mình muốn.
Đầu óc Tô Đại Trân không được thông minh như Tô Dụ và những người khác nên không theo kịp lớp nhảy cấp, năm nay cô ta mới bắt đầu học lớp 10, vì vậy không tham gia kỳ thi đại học năm ngoái và thậm chí năm nay cũng không thể tham gia. Vài năm tới cô ta sẽ không thể theo Tô Dĩnh được.
Nhưng may mắn là ở nhà còn có Tô Đại Trân giúp đỡ Lưu Lan Hương rất nhiều, bởi vì bây giờ Tô Mậu đang học lớp 10 ở huyện, Tô Thành đang học lớp 8 và Tô Đại Trân 22 tuổi sống cùng hai cậu em ở một căn nhà thuê tại huyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huyện cách thôn quá xa, đi về mỗi ngày là không thể. Trước đây có Tô Dĩnh sống cùng các em, giờ Tô Dĩnh đã đi Thủ đô nhưng còn có Tô Đại Trân ở cùng hai em, nếu không thì Lưu Lan Hương sẽ không thể yên tâm ở lại thôn.
Trước khi tàu chạy, Tô Đại Trân nói với Tô Dụ: "Nếu em định bán đồ thì bán xong phải chạy ngay! Đừng chần chừ!"
Lúc đó Tô Dụ hơi bối rối trong giây lát vì chuyện cậu định bán đồ không hề nói với ai, thậm chí ngay cả chị gái Tô Dĩnh cũng không biết.
Vậy mà Tô Đại Trân lại biết và còn nhắc nhở cậu, điều đó chứng tỏ rằng khi cậu bán đồ, nhất định đã xảy ra chuyện lớn và điều đó đã gây ảnh hưởng xấu cho cậu.
Nhưng hiện tại vì Tô Đại Trân không hôn mê, Tô Dụ không thể nghe được tiếng lòng của cô ta nên cũng không tiện hỏi quá rõ ràng, đành giả vờ hiểu rồi lên tàu.
Tàu rất nhanh đã khởi hành, Tô Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Đại Trân, trong lòng suy nghĩ gì đó.
Tô Dĩnh hỏi Tô Dụ: "Vừa rồi chị ấy nói gì với em vậy?"
Tô Dụ không nói thật, sợ chị lo lắng bèn nói: "Chị ấy bảo em nhắc nhở chị đừng quên chị ấy khi làm ăn, chị ấy sẽ lợi hại hơn cả chú Lưu Đại Xuyên cả trăm lần."
Tô Dĩnh: "..."
Được rồi, nghe cũng có vẻ hợp lý đấy.
Từ khi nghe tin cải cách mở cửa trong hai năm qua, Tô Dĩnh đã âm thầm nhắc nhở gia đình rất nhiều lần, nói rằng sau này cô sẽ tự mình ra ngoài làm ăn.
Nhưng việc một cô gái tự mình đi buôn bán, ban đầu Lưu Lan Hương không thể nào chấp nhận được vì bà quá lo lắng.