Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 555



Lưu lão đầu nhìn Tô Dụ nghi ngờ: "Cháu đừng có làm bộ không có tiền mà vẫn cố nhé..."

Tô Dụ tự hào vỗ ngực: "Yên tâm đi, nếu ông có tiền nhàn rỗi, tốt nhất cũng nên mua chút nhà, đừng mua chung cư, chỉ mua những căn nhà có sân vườn riêng thôi."

Lưu lão đầu xua tay: "Hầy, ta già rồi, con trai cũng có nhà riêng rồi, ta còn mua nhà làm gì..."

Tô Dụ đùa Lưu lão đầu: "Dù sao ông có nhiều tiền mà không làm gì thì mua hai căn chơi đi. Thế này, nếu ông mua một căn, cháu sẽ gọi ông là thầy, thế nào?"

Lưu lão đầu vỗ đùi: "Thật hả?! Đây là cháu nói đấy nhé! Cháu không được nuốt lời đâu!!"

Tô Dụ cười tươi: "Tất nhiên rồi,......"

Lưu lão đầu nhìn Tô Dụ mong chờ.

Nhưng Tô Dụ lại không nói nữa, chuyển sang cười phá lên: "Ha ha ha ha..."

Nói nửa chừng khiến Lưu lão đầu tức đến mức râu tóc dựng đứng.

Sau đó Lưu lão đầu dẫn Tô Dụ và Vương Nha Nha đi xem hai căn nhà, Tô Dụ rất hài lòng và hôm sau, ngay sáng thứ Hai, cậu đã trốn học.

He he he, dù sao những kiến thức trong sách cậu chỉ cần đọc qua một lần là nhớ, thỉnh thoảng trốn học cũng không sao cả-

Nhưng hôm nay Tô Dụ không đưa cô bé mập Vương Nha Nha đi cùng mà cậu đi một mình, vì hôm nay cậu muốn đi bán đồ ở chợ đen của Thủ đô và vẫn nhớ lời tiên tri của Tô Đại Trân.

Nhưng vì đã biết trước rằng có thể sẽ có nguy hiểm nên Tô Dụ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Sau khi rời trường, trước tiên cậu tìm một nhà vệ sinh công cộng bốc mùi hôi thối trong một con hẻm nhỏ rồi thay vào bộ quần áo rách rưới của kẻ ăn xin mà cậu đã chuẩn bị sẵn, thậm chí còn che mặt bằng một chiếc khăn xám nâu lớn.

Sau khi hóa trang xong, Tô Dụ thẳng tiến đến chợ đen.

Thủ đô rộng lớn, chợ đen cũng không chỉ có một nơi. Chợ đen mà Tô Dụ đến hôm nay là nơi chuyên buôn bán đồ cổ và đá quý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Và đúng vậy, hôm nay cậu đến đây để bán những viên hạt vàng và các loại đá quý nhỏ xíu.

Những năm qua, Tô Dụ đã khắc được rất nhiều thứ và đống gỗ mục mà cậu nhờ Tô Dĩnh mang về từ trạm phế liệu huyện trước đây vẫn còn một số khúc gỗ lớn được giữ lại để khắc những món đồ lớn sau này khi có cảm hứng. Nhưng những khúc gỗ nhỏ như chân bàn, chân ghế thì Tô Dụ đã tháo rời ra hết.

Sau đó các loại hạt nhỏ lấp lánh được gom lại, chắc cũng được hai nắm tay nhỏ. Tô Dụ nghĩ rằng chỉ cần bán vài viên là đủ tiền mua hai căn nhà này rồi.

Khi tìm đến cổng vào chợ đen theo như những gì đã tìm hiểu trước đó, Tô Dụ che kín mặt mũi và định đi vào.

Nhưng vừa đến cổng thì đã bị hai ông lão bán kem chặn lại: "Đứng lại, làm gì đấy?"

Tô Dụ cố tình hạ giọng, giống như một bà lão: "Khụ, ta đem đồ cổ nhà mình ra bán..."

Tô Dụ bình thường ở nhà ăn uống đầy đủ, lại thường xuyên tập luyện, bây giờ đã cao gần một mét sáu, giả làm một bà lão nhỏ bé sống từ thời xưa cũng không khó.

Hai ông lão bán kem tỏ ra khó chịu: "Che kín như vậy làm gì? Tháo khăn ra cho xem mặt!"

Tô Dụ cũng đeo một đôi găng tay rách, từ từ tháo khăn ra, miệng thì giả bộ hiền lành: "Ôi... ôi..."

Khi cậu vừa mở một khe nhỏ trên khăn che mặt thì một ông lão bên cạnh đã không chịu nổi: "Đậy lại, đậy lại! Nhanh lên!"

Tô Dụ giả vờ định kéo khăn ra thêm: "Không... không cần tháo nữa à?"

Ông lão lấy tay bịt miệng, lùi lại: "Vào đi, vào đi! Nhanh lên, vào trong đi! Không cần tháo nữa đâu!!"

Tô Dụ tiếp tục chậm rãi quấn lại khăn trùm đầu: "Ôi ôi... Ta vào đây..."

Sau đó cậu lắc lư bước vào chợ đen.

Một ông lão khác ở cổng chợ đen ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì thế? Sao lại không bắt tháo khăn ra?"

Ông lão lúc nãy suýt bị dọa đến c.h.ế.t trả lời: "Mẹ ơi, suýt nữa tôi bị dọa chết! Mặt bà lão này đỏ đỏ xanh xanh, lại còn nổi cục u cục bướu, tôi không biết nói chuyện với bà ta có lây không..."

Ông lão hỏi chuyện: "... Hả?!!"