Hai ông lão đồng loạt nhổ nước bọt xuống đất.
Thì ra Tô Dụ đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt của mình từ trước. Không chỉ mượn thuốc đỏ và thuốc tím của bệnh viện trường, cậu còn dùng đất sét vàng trộn nước để tạo thành hình dáng những mụn mủ lớn trên khắp mặt.
Ha ha ha, hãy hiểu rằng đây là một phiên bản cải trang bí mật cung đình cổ đại nào đó nhé-
Thật sự phải cảm ơn Tô Đại Trân, bởi vì bao nhiêu năm qua, Tô Dụ và Tô Dĩnh đã đi dạo qua chợ đen của công xã, chợ đen của huyện, thậm chí còn cùng Lưu Đại Xuyên ghé thăm chợ đen trong thành phố và tỉnh. Họ chưa bao giờ giấu mặt cả, vì vậy nếu không có lời nhắc nhở của Tô Đại Trân, lần này khi đến chợ đen ở Thủ đô, chắc chắn Tô Dụ sẽ không chọn cách cải trang.
Nhưng Tô Dụ vẫn chưa thể đoán được rốt cuộc chợ đen ở kinh thành này sâu đến mức nào, sâu đến mức có thể khiến cậu gặp nguy hiểm.
Vì mặc dù sức mạnh của cậu không bằng người trưởng thành nhưng dù là chạy trốn hay dùng một số chiêu thức cơ bản, về lý thuyết thì nếu cậu không thể đánh lại, cậu vẫn có thể chạy thoát mà. Vậy nên tại sao lại xảy ra nguy hiểm?
Tô Dụ nghĩ mãi không ra nhưng phía trước là nơi thu mua vàng bạc rồi, dù sao cậu cũng sẽ sớm biết thôi.
Trong lòng có nhiều suy nghĩ nên mỗi bước đi của Tô Dụ đều rất cẩn thận.
Nhưng điều bất ngờ là toàn bộ quá trình giao dịch lại vô cùng suôn sẻ.
Sau khi người thu mua xác nhận giá cả với cậu đã dẫn cậu đến gặp người đứng đầu tổ chức chợ đen để thực hiện giao dịch tiền trao tay ngay tại chỗ, phí hoa hồng cho người đứng đầu chợ đen như đã thỏa thuận trước đó là do phía thu mua chịu trách nhiệm chi trả.
Hôm nay Tô Dụ đã bán hai viên hạt vàng, một viên ngọc lục bảo thượng hạng và một viên đá xanh hoàng gia thượng hạng. Khi cậu nắm trong tay khoản tiền khổng lồ khoảng bảy nghìn đồng, cậu vẫn chưa thể tin vào mắt mình. ... Chẳng phải xong rồi sao?
Nguy hiểm đâu?
Khi Tô Dụ quay đầu nhìn lại thì người thu mua đã biến mất không dấu vết, để cậu đứng đó như một kẻ ngốc, cứ như đang đợi ai đó đến cướp vậy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giả làm bà lão đi lắc lư thế này thật sự mệt c.h.ế.t mất!
Nhưng rồi Tô Dụ chợt nhớ lại lời Tô Đại Trân nói rằng sau khi "bán xong đồ phải nhanh chóng chạy đi, đừng chần chừ", có lẽ điều đó là chỉ sau khi rời khỏi chợ đen?
Tô Dụ nhấp nháy môi hai cái, cảm thấy khả năng đó rất cao.
Vì theo như những gì cậu quan sát hôm nay, bên trong chợ đen này thực sự rất an toàn, có trật tự rõ ràng, mọi người như đang giao dịch một cách lâu dài, nhiều nhất là trả giá hoặc âm thầm giảm giá để lừa cậu chứ không đến mức cướp đoạt thẳng thừng.
Vì vậy Tô Dụ quyết định phải nhanh chóng chạy đi, mánh khóe ở thành phố lớn thì sâu lắm, cậu không thể ỷ vào khả năng của mình mà quá liều lĩnh, thật sự sẽ gặp chuyện không may.
Chợ đen quản lý rất nghiêm ngặt, lối ra và lối vào không giống nhau. Khi Tô Dụ ra ngoài, cậu phát hiện môi trường xung quanh khác hoàn toàn so với lúc cậu bước vào, như thể đây là một khu phố thương mại lớn và sầm uất.
Thực sự mà nói, lúc này cậu đang cầm tiền, lẽ ra nên dạo quanh đây và mua một ít đồ.
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Tô Đại Trân, Tô Dụ không hề do dự, nghĩ rằng lần sau đến cũng không sao.
Ngay sau đó, Tô Dụ cũng không quan tâm đến bộ dạng cải trang bà lão nữa, cậu hít sâu một hơi rồi cắm đầu chạy như bay.
Nhưng không ngờ, vừa khi Tô Dụ chạy ra khỏi con phố thương mại, từ phía sau, gần cổng ra của chợ đen đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
"BÙM!!"
Mặc dù Tô Dụ đã chạy khỏi con phố, cậu vẫn cảm nhận rõ ràng mặt đất như rung chuyển trong chốc lát.
Khi Tô Dụ quay đầu lại trong sự hoang mang, cậu thấy gần lối ra của chợ đen, khói đen cuồn cuộn bốc lên và những ngọn lửa khổng lồ cao vài mét bùng cháy...