Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 558



Khi trở lại trường, Tô Dụ gặp Tô Dĩnh đã về trước, cậu đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm đã lấy được từ Tô nhị bá và mẹ Lưu Lan Hương cho chị.

Mặc dù số tiền này chắc chắn không đủ để mua nhà ở Thủ đô nhưng không sao, lần này Tô Dĩnh đã kiếm được khoản tiền đầu tiên từ việc buôn bán quần áo, hơn nữa bước yêu cầu tiền này là không thể thiếu, nếu không nhất định sẽ bị hỏi rằng tiền từ đâu mà có.

Sau khi hai chị em trao đổi nhanh về tình hình của nhau, Tô Dụ nói với Tô Dĩnh: "Đúng rồi, đại bá và anh họ cả c.h.ế.t rồi."

Tô Dĩnh sững lại, trong đầu như ngưng đọng một lúc, chưa kịp phản ứng: "Ai chết?"

Tô Dụ thở dài: "Tô đại bá và Tô Đại Nghiệp c.h.ế.t rồi."

Tô Dĩnh ngớ người, những người mà cô căm hận suốt hai kiếp người, tại sao lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy? Cô vẫn còn đợi để cho họ nếm trải địa ngục trần gian mà!

Tô Dĩnh hỏi: "Chết thế nào?"

Tô Dụ lắc đầu: "Không biết, khi về quê nghe người trong thôn nói mới biết."

Tô Dĩnh im lặng trong giây lát rồi lẩm bẩm một cách bất ngờ: "Chết rồi à... c.h.ế.t rồi thì c.h.ế.t thôi..."

Hai cha con Tô đại bá và Tô Đại Nghiệp c.h.ế.t vào khoảng sau khi vụ gieo trồng mùa xuân kết thúc.

Những năm qua, Tô Đại Nghiệp luôn khao khát có con trai nhưng dù có cố gắng thế nào, người vợ câm mới cưới của anh ta vẫn không thể mang thai.

Tô Đại Nghiệp không muốn thừa nhận rằng mình không ổn, tâm trạng anh ta luôn u uất, hễ gặp chuyện không vừa ý là lại đánh đập, chửi mắng vợ mình.

Tô Đại Nghiệp luôn nghĩ rằng vợ câm không dám phản kháng lời anh ta nhưng không ngờ, hôm đó khi anh ta bị đau bụng, phải về nhà nghỉ ngơi sớm, anh ta đã nhìn thấy trên giường trong phòng khách có hai thân hình trần truồng chồng chất lên nhau.

Hình ảnh trần truồng đó chói mắt vô cùng, Tô Đại Nghiệp lập tức phát điên, lao tới đẩy ngã Tô đại bá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Đại Nghiệp gào lên, chửi rủa Tô đại bá: "Sao cha có thể làm vậy!!! Cô ta là con dâu của cha mà!!!!"

Tô đại bá đã bị đột quỵ nhiều năm, nói năng cũng không còn rõ ràng.

Ông ta bị Tô Đại Nghiệp đẩy ngã, một lúc sau mới run rẩy nói: "Mày không thể có con... thì tao để lại cho mày một giọt m.á.u cũng giống mà..."

Tô Đại Nghiệp không ngờ cha mình lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, lập tức hét lên, lao lên giường và bắt đầu đánh đập Tô đại bá liên tục.

Tô đại bá đã già, thân thể lại yếu, chẳng bao lâu sau đã tắt thở.

Khi nhận ra mình vừa làm gì, Tô Đại Nghiệp mắt đỏ ngầu, nhìn về phía người vợ câm đã bị dọa sợ đến ngây ngốc, anh ta đe dọa: "Cô sẽ không nói ra chuyện này chứ..."

Người vợ câm nào dám phản kháng mặc dù cô ấy gật đầu lia lịa, ra hiệu rằng sẽ không nói ra.

Thấy vậy, Tô Đại Nghiệp lại cười nhạt: "Quên mất là cô bị câm, người câm thì không thể nói chuyện..."

Sau đó Tô Đại Nghiệp với dáng vẻ thất thần trở về phòng mình, nằm trên giường, mắt mở to nhìn chằm chằm lên xà nhà, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Còn cô vợ câm thì không dám trở về phòng, chỉ dám trốn trong phòng khách, nơi t.h.i t.h.ể của Tô đại bá đang nằm.

Mãi đến khi trăng lên giữa trời, cô vợ câm mới run rẩy, nhẹ nhàng bước vào căn phòng của Tô Đại Nghiệp.

Lúc này Tô Đại Nghiệp đang ngáy nhẹ, rõ ràng là đã ngủ say.

Nhìn khuôn mặt kinh tởm của người luôn khiến cô ấy sống trong sợ hãi và đau khổ và nhớ đến cảnh Tô Đại Nghiệp g.i.ế.c c.h.ế.t cha mình một cách tàn nhẫn, cô vợ câm quyết định phải ra tay trước để tự cứu mình, nếu không, không biết cô ấy còn phải chịu đựng đau khổ trong căn nhà này bao lâu nữa...

Cô vợ câm quay trở lại sân, lấy sợi dây nylon phơi quần áo rồi quay lại phòng, không còn đường lùi, nhẫn tâm siết cổ Tô Đại Nghiệp đến chết. Sau đó kéo xác của Tô Đại Nghiệp ra ngoài, đặt đầu cắm xuống hố xí ngay trước cửa nhà.