Trái tim nhỏ bé của Tô Dụ không ngừng đập loạn xạ, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ôi trời ơi...
Nếu cậu không nghe lời Tô Đại Trân mà chạy ngay thì có lẽ cậu đã bị nổ tan tành, hoặc ít nhất cũng bị thiêu thành một bà lão mặt mày nhăn nhó thật rồi.
Có lẽ đây là số mệnh định sẵn.
Ban đầu khi Tô Dụ mềm lòng, không ra tay ngăn cản lúc Tô Đại Trân tìm cách vào nhà cậu thì giờ đây cậu đã được đền đáp bằng sự may mắn thoát khỏi hiểm nguy nhờ lòng tốt của Tô Đại Trân.
Vài ngày sau, trên báo có đưa tin về vụ tai nạn, được cho là do hệ thống ống dẫn gas cũ kỹ không được bảo trì, gây rò rỉ khí gas và dẫn đến vụ nổ.
Hậu quả là có hàng chục người dân đang đi dạo gần đó bị thương, nhiều người bị bỏng. Trong đó hai người bị bỏng nặng nhất, sau khi được cấp cứu, các chỉ số sinh tồn đã ổn định nhưng trên người họ sẽ để lại vết sẹo lớn vĩnh viễn.
Tô Dụ ngẫm lại, nếu lúc đó cậu ở trong tâm vụ nổ, cho dù có xảy ra tai nạn thì với khả năng của cậu, chắc chắn cậu sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi khu vực nguy hiểm nhưng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, vì khoảng cách quá gần...
Tô Dụ nhắm mắt, trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát.
Có lẽ chính từ thời điểm này, Tô Dụ mới thực sự coi Tô Đại Trân là người có thể tin tưởng.
Sau đó dưới sự sắp xếp của Lưu lão đầu, Tô Dụ thuận lợi hoàn tất việc giao dịch với chủ nhà và chính thức trở thành người sở hữu nhà ở kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và sau lần lang thang vô ích ở chợ đen, Tô Dụ đã nảy ra một ý tưởng: Cậu cũng muốn mở cửa hàng!
Cậu nhận ra rằng giá cả giữa quê nhà và Thủ đô có sự chênh lệch khá lớn, đặc biệt là đối với những thứ như trang sức và đồ cổ.
Vì vậy trong kỳ nghỉ hè năm đầu tiên, khi Tô Dĩnh lén đi Hồng Kông, Tô Dụ và Vương Nha Nha đã cùng nhau trở về quê.
Cuối cùng kế hoạch đã được chốt lại: Tô Dụ sẽ mở hai cửa hàng, một ở quê nhà và một ở Thủ đô. Lưu Đại Xuyên và Tô Đại Trân sẽ phụ trách cửa hàng ở huyện quê nhà, còn Tô Dụ và Chung Thuận, người trước đây buôn bán phiếu sẽ phụ trách cửa hàng ở Thủ đô.
Hai cửa hàng này coi như là hợp tác giữa Tô Dụ và Lưu Đại Xuyên, trong đó Tô Dụ góp 70% vốn. Nhưng nếu có lãi thì vào cuối năm, những người làm công như Tô Đại Trân và Chung Thuận sẽ được chia hoa hồng.
Thực ra việc này không khác gì với những gì Lưu Đại Xuyên từng làm ở chợ đen nhưng điểm khác biệt là hàng hóa do Lưu Đại Xuyên và Tô Đại Trân thu mua sẽ được Tô Dụ mang lên thủ đô bán, kiếm lời từ sự chênh lệch giá giữa hai nơi.
Hơn nữa Lưu Đại Xuyên có nhiều kinh nghiệm trong việc đánh giá vàng bạc nhưng với đá quý và đồ cổ thì phải dựa vào con mắt tinh tường của Tô Dụ. Vì ngoài việc từng nhìn thấy nhiều đồ quý ở kiếp trước, cậu còn học khảo cổ nên hiểu rõ những gì được phép buôn bán hợp pháp và những gì bị cấm trong giao dịch tư nhân.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Tô Dụ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà chị mình giao cho: Thuyết phục mẹ cậu và Tô nhị bá lên Thủ đô mua nhà.
Tất nhiên, Tô Dụ đã tốn không ít lời nói nhưng may mắn là sau một hồi giải thích và thuyết phục, Lưu Lan Hương và Tô nhị bá cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao chỉ cần nhắc đến chuyện tài nguyên giáo dục và cơ hội việc làm thì có cha mẹ nào mà không động lòng chứ.
Khi kỳ học sau bắt đầu, Tô Dụ lại cùng Vương Nha Nha bước lên chuyến tàu hướng về Thủ đô.
Tô Dĩnh dự định mua cho mỗi người trong gia đình một căn nhà, sau đó chuyển hộ khẩu của mọi người lên Thủ đô để năm sau Tô Mậu có thể thi đại học ở đây.