Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 562



Giờ đây Barbara bị cô nàng hoa cải xinh xắn trong số những "chú cừu vàng" của Đại học Bắc Kinh đ.â.m thẳng vào tim khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Nhưng Barbara là ai chứ? Barbara chính là người đến đây để gây sự cơ mà!!

Barbara quyết định lờ đi điểm yếu của mình và luôn nhớ mục đích hôm nay của mình là gì.

Thậm chí anh ta không thèm ho khan để che giấu sự xấu hổ nữa, vì sự xấu hổ đã quá lớn, không thể che giấu được...

Barbara cố ý khom lưng, cúi người xuống trước Tô Dụ đang nhón chân, nói: "Tên nhóc lùn vô liêm sỉ kia, cậu nói xem, có phải cậu đã cố tình hối lộ giáo sư Lưu để có được cơ hội quý giá đi trao đổi một học kỳ ở Mỹ không?"

Ngay lập tức, Tô Dụ và Vương Nha Nha đều chìm vào suy nghĩ: "..."

Tô Dụ và Vương Nha Nha: Giáo sư Lưu là ai vậy?

Giáo sư Lưu chính là thần y Lưu lão đầu, cũng là phó hiệu trưởng danh dự của Đại học Bắc Kinh và viện trưởng danh dự của trường Y trực thuộc Đại học Bắc Kinh.

Với những đóng góp xuất sắc cho y học Trung Quốc hiện đại cùng với danh tiếng vượt trội trong giới y học trong nước và vô số thành công trong việc chữa trị bệnh cho các lãnh đạo cấp cao, Lưu lão đầu được coi là một bậc thầy y học thực thụ trong nước. Có vô số người muốn học hỏi y thuật của ông ta, các đoàn người đến bái sư không bao giờ dứt.

Thực ra kể từ khi Lưu lão đầu được phục hồi danh dự và mời trở lại Bắc Kinh, các trường đại học lớn trong thành phố đã nhanh chóng tìm cách kéo ông ta về trường mình, bởi ai mà chẳng cần một bác sĩ giỏi bên cạnh?

Suy cho cùng, sống một đời, ai mà không bệnh tật? Có một người tài giỏi như Lưu lão đầu ở bên, không biết chừng ông ta có thể trở thành lá bùa hộ mệnh của trường. Và nếu may mắn, ông ta còn có thể truyền dạy y thuật, giúp trường sở hữu nhiều "bùa hộ mệnh" khác nữa!

Vào thời điểm đó, chính sách vừa thay đổi, mọi người đều lo lắng về sự không ổn định, vì vậy đây là một thương vụ béo bở mà ai cũng muốn có. Do đó họ đưa ra vô số đãi ngộ tốt để thu hút Lưu lão đầu.

Ban đầu Lưu lão đầu không muốn về bất kỳ trường nào vì cảm thấy phiền phức.

Nhưng thứ nhất, hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh đưa ra quá nhiều ưu đãi.

Thứ hai, lúc đó Lưu lão đầu nghĩ rằng mình có thể kéo Tô Dụ vào trường Y của Đại học Bắc Kinh. Lưu lão đầu cho rằng với một tài năng như Tô Dụ, cậu phải học ở trường Y tốt nhất nước! Hơn nữa nếu vậy, ông ta có thể thuận lợi nhận Tô Dụ làm học trò xuất sắc cuối cùng của mình, ha ha ha-

Nhưng không ngờ Tô Dụ lại lén nộp đơn vào ngành khảo cổ khiến Lưu lão đầu bị một phen sốc lớn. Nhưng may thay, cuối cùng Tô Dụ vẫn theo học Lưu lão đầu và học được rất nhiều y thuật. Trên danh nghĩa, họ không phải là thầy trò nhưng thực tế, mối quan hệ của họ còn hơn cả thầy trò.

Tuy nhiên vì Tô Dụ không theo học trường Y của Đại học Bắc Kinh nên Lưu lão đầu không còn quá hứng thú với việc giảng dạy ở đây, ông ta chỉ thỉnh thoảng tới trường Y khi ăn trưa no quá và muốn tiêu thực.

Nhưng chỉ cần ông ta nói đôi lời ngắn ngủi, chất lượng đào tạo của trường Y đã tăng lên vùn vụt, đến nỗi hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh và viện trưởng trường Y cười không khép miệng được!

Cuối năm nay, Đại học Bắc Kinh có một dự án trao đổi sinh viên với Mỹ, mà trường Y được phân ba suất.

Hai trong số đó thuộc về các sinh viên cao học của trường Y và các sinh viên năm tư, sau khi trải qua nhiều vòng sàng lọc, bao gồm các môn học chuyên ngành, thái độ học tập, thực hành và đặc biệt là kỹ năng ngôn ngữ, hai người đứng đầu được chọn.

Nhưng khi mọi người đều thắc mắc, trường Y có ba suất thì mới có thông tin cho biết, giáo sư Lưu có quyền giới thiệu một suất và suất này đã được trao cho sinh viên khoa khảo cổ – Tô Dụ???

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế này...

Thế này á???

Thế này!!!

Nếu suất này được trao cho sinh viên trường Y thì đã không có gì để nói nhưng tại sao lại trao cho một sinh viên ngành khảo cổ chứ?

Dù sao thì các sinh viên không được chọn của trường Y cảm thấy rất bất bình, ai cũng nghĩ rằng chuyện này có uẩn khúc!!!

Và trong số những sinh viên không được chọn, người tức giận nhất chính là anh chàng Barbara, người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tổng hợp.

Vì vậy ngay sau khi biết tin chính xác, Barbara đã lập tức chặn đường Tô Dụ, không để cho cậu đi ăn cơm để đối đầu với kẻ mà anh ta không ưa.

Barbara nghĩ rằng mình giỏi hơn một cậu sinh viên khảo cổ không biết gì nhiều. Đừng nói đến môn chuyên ngành, ngay cả về tiếng Anh, ít ai ở Đại học Bắc Kinh có thể vượt qua anh ta! Dù sao anh ta đã chuẩn bị từ lâu với giấc mơ du học Mỹ từ ngày mới vào trường!

Lúc này khi Tô Dụ và Vương Nha Nha vẫn chưa kịp nhớ ra giáo sư Lưu là ai, Barbara lại tưởng rằng Tô Dụ đang lúng túng nên bắt đầu một loạt những lời chỉ trích mới.

Barbara: "Đừng tưởng ai cũng không nhìn ra mánh khóe của cậu! Không phải cậu giỏi nịnh giáo sư lắm sao? Không phải cậu giỏi giả vờ ngoan ngoãn trước mặt họ sao? Để rồi khi ra nước ngoài, cậu sẽ biết thôi! Không có y thuật thực sự, cậu chẳng thể làm được gì đâu! Không biết tiếng Anh, thậm chí cậu còn không tìm được chỗ đi vệ sinh đâu! Blah blah blah..."

Barbara phun đầy nước bọt trong lúc công kích, còn Tô Dụ và Vương Nha Nha thì vẫn chẳng hiểu gì vì thực ra Lưu lão đầu đã quên mất không nói với Tô Dụ về chuyện trao đổi này...

Vì hôm đó viện trưởng trường Y đến nhà Lưu lão đầu để thăm hỏi và tiện miệng nhắc đến chuyện này. Lưu lão đầu không suy nghĩ gì nhiều nhưng vì ông ta luôn muốn dành những điều tốt nhất cho đệ tử của mình nên ngay lập tức quyết định trao suất này cho Tô Dụ.

Nhưng ngay sau khi viện trưởng trường Y vừa rời đi, Lưu lão đầu đã quên sạch chuyện này. Suy cho cùng, ông ta cũng đã có tuổi, ngoài y học, Tô Dụ và ẩm thực ra, những việc khác hiếm khi ông ta để tâm đến.

Vì vậy từ đó đến giờ, Lưu lão đầu chưa từng nhắc đến chuyện này với Tô Dụ dẫn đến việc hiện tại Tô Dụ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dù không hiểu tại sao anh chàng Barbara này lại ăn nói lung tung nhưng điều đó không cản được Tô Dụ, dù đang phải dùng giọng vịt đực, vẫn phải dùng sức mạnh để chửi lại!

Tô Dụ đứng nhón chân đã mệt, cậu dựa vào vai Vương Nha Nha – người cao hơn mình một chút và bắt đầu lầm bầm: "You see see you, what are you talking about? The first time I see you, I know that you need some calcium and VD!! If I were you, I will..."

(Tạm dịch: "Cậu nói cái gì vậy? Nhìn cậu thôi là tôi đã biết cậu thiếu canxi và vitamin D rồi! Nếu tôi là cậu, tôi sẽ... ăn nhiều trứng, nhiều thịt và uống thêm đảng sâm, thái tử sâm, kỷ tử và... các loại thuốc đông y khác! Mau đi bồi bổ đi, còn ra đây khoe mẽ làm gì!")

Ở đây, Tô Dụ đang dùng kiến thức y học bằng tiếng Anh để chế giễu Barbara, cho rằng anh ta không có đầu óc và cần phải bồi bổ não.

Đơn giản mà nói, Tô Dụ đang chửi người ta.

Vào đầu những năm 1980. khái niệm về việc cần bổ sung một lượng dinh dưỡng nhất định hàng ngày vẫn chưa phổ biến với người dân bình thường, bởi lúc đó nhiều người vẫn còn chưa đủ ăn. Vì thế việc Tô Dụ nói rằng Barbara cần bổ sung canxi và vitamin D cùng với việc cậu đề xuất một phương thuốc Đông y thực chất là kiến thức y học rất chuyên sâu. Chỉ từ điều này, Tô Dụ đã chứng minh được trình độ y học của mình.

Ngoài ra Tô Dụ còn sử dụng tiếng Anh lưu loát, dù bằng giọng "vịt đực" để chứng minh rằng cậu hoàn toàn có thể sống, học tập và giao tiếp ở Mỹ.