Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 563



Điều đó có nghĩa là những lời tấn công của Barbara trước đó về việc Tô Dụ không biết y học và không giỏi ngôn ngữ đều không có cơ sở. Thêm vào đó, Barbara còn bị Tô Dụ "troll" một trận.

Nhưng có một sự hiểu lầm nhỏ xảy ra ở đây.

Kết hợp việc bổ sung canxi và vitamin D cùng với phương thuốc Đông y mà Tô Dụ bịa ra, ngoài tác dụng bổ não, nó còn có một số công dụng khác...

Vì vậy ngay lúc đó, Barbara đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Anh ta lùi lại ba bước, mặt tái mét, mắt đỏ hoe và cả người run rẩy không ngừng...

Tuy nhiên cảnh tượng này không làm Tô Dụ và Vương Nha Nha bất ngờ. Họ đã từng gặp nhiều trường hợp như vậy ở thôn Thanh Sơn, nhìn qua là biết ngay Barbara định "ăn vạ" rồi!

Vì thế Tô Dụ và Vương Nha Nha lập tức quay người, chạy vội về để ăn nửa con gà quay còn lại.

Hừ, định lừa bọn này à... Không có cửa đâu!!

Nhưng trong những ngày sau đó, những tin đồn (không, là truyền thuyết!) về cặp "chú cừu vàng" của Đại học Bắc Kinh ngày càng phong phú hơn.

Có người nói rằng Tô Dụ thông thạo tám ngôn ngữ, mở miệng là thành thơ và vì để luyện ngoại ngữ mà giọng cậu bị hỏng...

Có người nói rằng Tô Dụ tinh thông cả y học phương Đông lẫn phương Tây, áp dụng kết hợp trong điều trị bệnh một cách xuất sắc...

Có người nói rằng Tô Dụ không biết thù hận, tràn đầy ánh sáng nhân văn và lòng nhân ái...

Điều quan trọng là những lời đồn này lại xuất phát từ chính miệng của Barbara – người từng cực kỳ ghét Tô Dụ.

Người ta đồn rằng Barbara đã từng không tin vào năng lực của Tô Dụ nên đã buông lời chế giễu.

Nhưng Tô Dụ không những không giận dữ mà còn nhìn ra ngay vấn đề sức khỏe của Barbara, tốt bụng nhắc nhở anh ta rằng cần bổ sung canxi và vitamin D để tăng cường xương, đồng thời dùng phương thuốc Đông y để điều trị chứng suy nhược thần kinh và buồn ngủ do thiếu canxi.

Thậm chí phương thuốc mà Tô Dụ đưa ra còn có vẻ hiệu quả và nhẹ nhàng hơn cả các bài thuốc trong sách...

Chuyện này...

Thật sự quá đáng sợ!!!

Chỉ đến lúc đó, mọi người mới hiểu tại sao giáo sư Lưu lại đề cử một sinh viên khảo cổ như Tô Dụ đại diện trường Y để đi trao đổi ở Mỹ...

Bởi vì cậu ấy thật sự rất giỏi!!!

Trình độ y học này đến mức nào rồi? Đã có thể cải tiến cả bài thuốc trong sách giáo khoa rồi! Ít nhất thì cậu ấy cũng phải đạt cấp độ phó giáo sư rồi chứ???

Quả nhiên...

Những buổi tự học của "chú cừu vàng" Đại học Bắc Kinh không phải là vô ích mà người bình thường không thể so sánh được, thật sự là không thể so sánh được!

Cũng may mà giáo sư Lưu có con mắt tinh tường!

Nhưng Tô Dụ: "..."

Tô Dụ chỉ muốn nói: Không phải tôi! Tôi không có! Mọi người đừng nói linh tinh!!!

Tô Dụ còn muốn hỏi: Giáo sư Lưu là ai vậy chứ???

Kể từ đó, trong giới nam sinh Đại học Bắc Kinh, Tô Dụ có thêm rất nhiều người hâm mộ từ "anti-fan" chuyển thành fan cứng.

Và rồi vào cuối kỳ nghỉ hè, khi đang đi dạo phố cùng Vương Nha Nha, Tô Dụ bị một người trong trường kéo lên máy bay, cuối cùng cậu cũng biết được... giáo sư Lưu thực sự là ai!!!

Tô Dụ bật cười lạnh lùng với giọng "vịt đực".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hừ, thì ra là lão già đáng ghét đó!!!

Năm 1985. chiều ngày Thất Tịch, Hương Giang.

"Ờ... cái kia cái kia, các quý cô... và các... người anh em! Chào mừng các vị đến tham dự buổi lễ khai trương của [Nhà hàng Tư Nhân Hương Phố chi nhánh Trung Hoàn]!"

Ở giữa sảnh lớn tại tầng trệt của một tòa nhà văn phòng sầm uất tại Trung Hoàn, cô gái trẻ chưa chồng 29 tuổi Tô Đại Trân mặt đỏ bừng, hai tay khẽ đưa lên trong khi vai gồng lên, cố gắng nói mấy câu tiếng Anh không mấy lưu loát, giữa dòng nước bọt phun ra là những từ ngữ đầy kích động.

Còn ở trước cửa tiệm mới của Hương Phố, Lưu Đại Xuyên thì căng cổ lên, sử dụng các cử chỉ khoa trương để cổ vũ cho Tô Đại Trân. Chiếc băng đỏ của nhân viên lễ tân quấn quanh người anh ta bay phấp phới trong gió, thể hiện rõ sự hào hứng và vui mừng tột độ.

Ngay giữa sảnh, Tô Đại Trân tiếp tục nói: "Tiệm này là cửa hàng thứ ba của Hương Phố tại Hương Giang! Trước cuối năm, chúng tôi còn mở thêm một cửa tiệm ở Loan Tể nữa! Đến lúc đó, chúng tôi rất mong các vị khách hàng cũ và mới lại ghé thăm! Thôi... tôi không nói nhiều nữa, ngay bây giờ chúng tôi sẽ mang món đặc sản trấn tiệm của Hương Phố – bánh há cảo tôm lá hẹ! Tiểu nhị, dọn món lên..."

Vừa dứt lời, những chiếc bánh há cảo lá hẹ mỏng nhẹ xinh xắn được tạo hình như chiếc lá liễu, lần lượt được bốn anh em nhà họ Tô bưng ra.

Cùng với đó là những tiếng xuýt xoa khen ngợi từ các thực khách đã chờ đợi từ lâu:

"Chú Trung! Đây chính là món đặc sản của tiệm mà tôi kể với chú đấy! Rất chuẩn vị!"

"Để tôi thử xem có ngon hơn tiệm điểm tâm hấp bánh xíu mại địa phương của chúng ta không?"

"Ôi chao... ngon thiệt đó!!"

"Ăn một lần mà nhớ mãi!"

Các thực khách trong tiệm đều chìm đắm không cưỡng lại được trong hương vị tươi ngon và độc đáo của những chiếc há cảo cải biên theo phong cách Đông Bắc...

Ở một góc tường, Tô Thành tay cầm chiếc đĩa trống to, khẽ liếc miệng một chút rồi thì thầm với người em trai đứng bên phải cũng đang 'bị phạt đứng' làm cảnh ở cửa tiệm – Tô Dụ: "Em tư này, anh nói cho em nghe, lúc mới đến anh còn không thể tin nổi! Bánh hấp to bằng bàn tay mà họ không chịu ăn! Lại cứ thích ăn cái thứ nhỏ bé xíu này, chỉ bé bằng đầu ngón tay thôi, một cái còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa ấy!"

Tô Dụ nhìn các thực khách trong tiệm đang say mê thưởng thức, gật gù nói: "Anh ba ơi, em tin rồi... lần này em thật sự tin rồi... vấn đề là sau khi chuyển sang há cảo nhỏ này, không những kích thước của nó nhỏ đi gấp bốn năm lần mà giá cũng tăng gấp bốn năm lần luôn! Anh nói xem sao họ lại thích thế nhỉ? Tiền kiếm dễ dàng quá mà..."

Tô Dụ đã hoàn toàn quên mất... rằng kiếp trước, vị Thái tử điện hạ, người nổi tiếng ăn tinh tế và tỉ mỉ kia rốt cuộc là ai?

Có lẽ do ảnh hưởng của cuộc sống đội sản xuất cùng với những bếp lò đất và phiếu lương thực ở nông thôn đã in quá sâu trong tâm trí.

Hiệu quả như nước canh Mạnh Bà vậy!

Thật ra mấy năm trước, khi Lưu Lan Hương cùng vài người vừa đến Hương Giang lập nghiệp, họ đã mở cửa tiệm đầu tiên là [Hương Phố Quán Há Cảo] ngay bên ngoài khu ổ chuột nổi tiếng Cửu Long Trại Thành với món chủ lực là há cảo to như nắm đ.ấ.m của công nhân bến cảng, được đông đảo công nhân lao động gần xa ưa chuộng.

Nhưng vấn đề xuất hiện khi họ mở tiệm thứ hai, bởi vì Lưu Lan Hương nhận ra rằng càng nhiều tiền trong ví thực khách thì dường như họ càng không muốn mua bánh hấp to của tiệm nữa.

Thế là cả tiệm cùng chung tay, người nghiên cứu, người cải tiến liên tục, cuối cùng họ mới hiểu được sự khác biệt trong tâm lý giữa những người lao động nhập cư và người giàu bản xứ.

Rồi thì kích thước há cảo nhỏ lại, giá cả tăng lên, chi phí cũng giảm xuống...

Kết quả là tiền kiếm được không ngớt, tiệm này nối tiếp tiệm khác ra đời!

Cửa hàng nhỏ chuyên bán há cảo các loại giờ cũng đã được nâng cấp thành nhà hàng tư nhân.

Nếu cửa tiệm mới vào cuối năm nay cũng thành công, Lưu Lan Hương và Tô Dĩnh dự định sẽ mở một tửu lâu lớn.

Ồ, nhưng tiệm cũ đầu tiên vẫn giữ nguyên hình thức ban đầu, chỉ bán những chiếc há cảo lớn đầy đặn.

Chúng tôi phải kiếm tiền từ tất cả các tầng lớp chứ!

Ở góc tường, Tô Dĩnh âm thầm đếm thầm đến một ngàn và cũng tính toán được doanh thu trong ngày đầu khai trương của tiệm, so với dự kiến tối qua, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hé hé... chắc chắn lãi rồi!

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng chí Tiểu Từ đang bấm máy tính nhanh như gió ở quầy, hài lòng gật đầu.

Ừm, lão già nhà cô đời này vẫn tài giỏi như vậy!