Thỏa mãn rồi, Tô Dĩnh vẫy tay bảo ba người em: "Thôi thôi thôi, mấy đứa đừng đứng ngốc nữa! Nhanh chóng đi giúp một tay đi!"
Tô Dĩnh: "Em hai, em vào bếp giúp Ngũ đại thúc băm nhân. Hãy thể hiện cho chị thấy kỹ năng mà em đã luyện tập đi! Em ba, em đi giúp anh rể tính toán sổ sách. Sau này công việc này sẽ là trách nhiệm của em. Em không muốn học cao học mà cứ khăng khăng muốn ra ngoài kiếm tiền, giờ để em xem kiếm tiền dễ dàng đến mức nào! Còn em tư, ra trước cửa tiệm đi, đứng cùng với Nha Nha, tiện thể thay chỗ cho Lưu Đại Xuyên. Nhìn cái cách anh ta cứ dán mắt vào mặt của chị Đại Trân của em mà xem..."
Tô Mậu: "Ồ, được rồi chị!"
Tô Thành: "Không thành vấn đề chị!"
Tô Dụ: "Em đi ngay chị!"
Sau khi Tô Dĩnh dặn dò xong các em trai, cô xoay người qua giúp lão già nhà mình lau mồ hôi, miệng vẫn lẩm bẩm phê bình Lưu Đại Xuyên: "Không làm được thì là không làm được, có tạo thêm một trăm cơ hội cũng chẳng làm được, đúng là đồ vô dụng. Theo tôi thấy, mười năm, tám năm nữa thì anh ta cũng chẳng cưới nổi vợ!"
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."
Chị à, chị có cần nói thẳng thừng như vậy không...
Thật đúng là khiến người ta toát mồ hôi hộ cho con đường theo đuổi vợ đầy gian nan của Lưu Đại Xuyên!
Vài năm trước, những người đầu tiên đến Hương Giang khởi nghiệp chỉ có vợ chồng Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương, Ngũ Lỗi cùng với Lưu Đại Xuyên và Tô Đại Trân, tổng cộng là sáu người.
Tính đến bây giờ, Tô Mậu đã nhập ngũ được bốn, năm năm rồi. Lần này nhân dịp cửa tiệm mới khai trương, anh xin phép nghỉ để qua giúp đỡ.
Còn Tô Dụ và Vương Nha Nha, cũng chính là Nha Nha, năm nay đã chính thức học lên tiến sĩ. Lần này họ xin nghỉ để vừa chơi vừa tiện giúp đỡ mọi người.
Nhưng trường hợp của Tô Thành thì khác với họ. Tô Thành được các giảng viên trường đại học đề xuất học cao học nhưng anh ấy lại tự từ chối cơ hội nhận học bổng toàn phần để qua đây kiếm tiền.
Theo lời của Lưu Lan Hương thì đó là kiểu "trốn học" để qua Hương Giang làm công nhân.
Chuyện của Tô Thành, Lưu Lan Hương vẫn còn cảm thấy bất mãn, nghĩ rằng tại sao thằng ba không tiếp tục học lên? Học nhiều mới có tiền đồ lớn! Học nhiều mới có thể ngẩng cao đầu trong xã hội!
Nhưng Tô Thành không nghe. Lần này anh ấy nhất quyết không nghe lời Lưu Lan Hương. Vài tháng trước, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy đã lén lút dùng tiền riêng mua vé qua Hương Giang rồi kiên quyết không chịu quay về học cao học nữa.
Tô Dĩnh suy nghĩ, mấy em trai của cô từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn nên có lẽ vì bây giờ điều kiện gia đình đã tốt hơn, sự nổi loạn của Tô Thành 'muộn nhưng vẫn đến'.
Nhưng trong lòng Tô Dụ thì hiểu rõ như gương. Anh ba của cậu đơn giản là bị ám ảnh bởi cái nghèo từ nhỏ. Từ vài năm trước, sau khi Tô Mậu tốt nghiệp, trong nhà chỉ còn lại Tô Thành là người không kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền. Tô Thành cảm thấy lo lắng, cầm số tiền tiêu vặt khổng lồ do anh chị và mẹ cho mà không yên tâm.
Dù sao khi con người trưởng thành thì phải tự lập, mà dù có tài giỏi cỡ nào cũng không bằng bản thân mình có năng lực.
Nhưng chuyện này không thể nói ra, nếu nói ra thì mọi người trong nhà chắc sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy Tô Dụ chỉ giả vờ như không biết gì, để anh ba tự mình giải quyết vấn đề cuộc đời của anh ấy.
Tối hôm đó, sau khi cả gia đình dọn dẹp xong cửa tiệm và tính toán sổ sách thì đã là lúc trăng lên cao. Vừa qua nửa đêm, cửa tiệm đóng cửa, trong sảnh lớn chỉ còn lại gia đình họ.
Lúc này giữa sảnh đặt một chiếc bàn tròn gấp, trên bàn đầy ắp rượu ngon và món ăn hấp dẫn.
Sau nhiều năm kinh nghiệm, Lưu Lan Hương đã không còn là người phụ nữ yếu đuối như trước nữa. Bà là người đầu tiên nâng ly chúc mừng cả nhà: "Hôm nay cửa hàng mới khai trương rất thành công, mọi người đã vất vả rồi. Sau này chúng ta sẽ liên tục cho ra những món ăn mới, phấn đấu để doanh thu cuối năm tăng gấp đôi. Đến lúc đó sẽ có bao lì xì lớn cho tất cả mọi người! Nào, cùng nâng ly, ăn uống vui vẻ, tiện thể mẹ muốn thông báo một việc về mình và Ngũ đại thúc..."
Nghe đến đây, cơ thể Ngũ Lỗi bỗng chốc cứng đờ, các mạch m.á.u trên cổ nổi lên, ly rượu trong tay ông cũng nắm chặt hơn!
Ngũ Lỗi nghĩ thầm...
Trời ơi...
Chẳng lẽ... cuối cùng cũng đến lúc thân phận của mình được công nhận rồi sao?!!!!
Người đàn ông Đông Bắc 50 tuổi mỉm cười nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ cong, đôi lông mày ửng đỏ...
Ôi, phấn khích quá đi!!!
Lưu Lan Hương uống một ngụm rượu nhỏ để tăng thêm dũng khí, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: "Ờ... Khụ, mẹ với Ngũ đại thúc của các con, tháng trước đã đăng ký kết hôn rồi. Chuyện này vì lúc đó gia đình chưa đủ mặt nên bọn mẹ không thông báo. Giờ thì mọi người đều có mặt đầy đủ, mẹ muốn chính thức thông báo với mọi người..."
Bốn anh chị em ngồi đó thì thầm với nhau, người này huých người kia, cười cợt làm trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả Lưu Lan Hương cũng không ngờ mình lại có ngày tái hôn và còn phải báo cáo chuyện này với bốn đứa con.
Ừm, quả thật có chút ngượng ngùng...
Nói xong, Ngũ Lỗi im lặng nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt đầy vẻ tự hào khi cuối cùng thân phận của ông đã được công nhận: "Uống rượu, mọi người uống rượu nào..."
Thực ra chuyện này, những người cần biết đã biết từ lâu nhưng dù sao thì cũng phải nói một cách nghiêm túc như thế này, nếu không cứ như thể là chuyện làm lén lút.
Thế là mặc dù mới ăn vài miếng đồ ăn nhưng rượu thì đã uống hai vòng.
Tô Dĩnh thấy mẹ Lưu Lan Hương cứ mải mê tự uống rượu, thuận tay gắp một miếng cá đặt vào đĩa của mẹ. Tô Dĩnh cố gắng giữ vẻ tự nhiên và nói: "Mẹ, ăn đi."
Lưu Lan Hương cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu: "Ừ, chuyện trước đây của Ngũ đại thúc thì các con cũng biết rồi. Hơn nữa ông ấy cũng đã đến tuổi này rồi, chúng ta cũng không định có thêm con nữa. Sau này các con cũng không cần thay đổi cách gọi, cứ gọi như cũ, như mọi khi là được."
Trước đây Ngũ Lỗi đã mất một đứa con mà sau đó thì vợ ông cũng qua đời nên chuyện sinh con khiến ông ám ảnh. Dù đàn ông cả đời đều muốn có một đứa con ruột mà Lưu Lan Hương cũng chỉ mới ngoài 40 tuổi, vẫn có thể sinh con nhưng Ngũ Lỗi không dám. Hai người đã bàn bạc, quyết định sống như hiện tại là đủ.
Sau khi Lưu Lan Hương nói xong, trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vì đây quả thực là một chuyện lớn.
Bốn anh chị em nhà họ Tô cũng tỏ thái độ rằng sau này họ sẽ chăm sóc cho chú Ngũ khi về già và mọi người vẫn sẽ như trước đây.
Anh rể đồng chí Tiểu Từ vẫn rất khéo léo, nâng ly rượu cùng với cha vợ mới là Ngũ Lỗi để làm sôi nổi không khí.
Trong số những người ngồi đó, chỉ có Lưu Đại Xuyên là người duy nhất ngồi buồn bã một mình, nhìn Tô Đại Trân với khuôn mặt rạng ngời mà thở dài.
Than ôi, đến bao giờ mình mới có thể được công nhận đây?
Lúc này bầu không khí rất vui vẻ, Lưu Lan Hương ăn vài miếng cá mà Tô Dĩnh gắp cho, trong lòng rất vui vẻ: "Này, các con nói xem, cá biển này khác hẳn với cá sông ở thôn mình nhỉ, vị thật tươi ngon..."
Vừa nói xong, bà bỗng khẽ buồn nôn một cái.
Ngũ Lỗi: "..."
Ngũ Lỗi: "???"
Ngũ Lỗi: "!!!!!!"
Ngũ Lỗi lập tức mở to mắt, mặt đỏ bừng, tay run rẩy dang rộng ra, cẩn thận che chở quanh người Lưu Lan Hương.
Mọi người còn lại: "... !!!"
Chuyện này là sao?... Không phải đã nói là không sinh con mà!!!
Lưu Lan Hương: "..."
Ờ... Điều này càng khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn...
Không lẽ vì tham rẻ mà mua phải hàng nhái!!!
Làm hại người lao động!!! Trả lại hai đồng tiền há cảo cho tôi!!!
Tô Dĩnh suy nghĩ quá nhiều, cảm xúc quá mãnh liệt, bỗng cảm thấy mình cũng bị lây: "Oẹ..."
Anh rể đồng chí Tiểu Từ: "..."
Anh rể đồng chí Tiểu Từ: "A a a a a a, tôi sắp có con rồi!!!!!!"
Sau bao năm vất vả chăm chỉ... cuối cùng cũng đã có thành quả!!!
A a a a a a a a!!!!!
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "!!!!!!"
Chúng tôi sắp có cháu rồi!!!