Thẩm Ân Nghi

Chương 1



1

 

Khi còn nhỏ, ta ngây thơ ham chơi, gần như chẳng có điều gì phải phiền muộn.

 

Chỉ có một chuyện khiến ta canh cánh mãi trong lòng, ấy là muội muội nhà bên không chịu cùng ta chơi đùa.

 

Phòng của nàng cách viện ta chỉ cách một bức tường.

 

Chỗ ấy chẳng giống như nhà ta lúc nào cũng náo nhiệt, quanh năm như phủ tuyết, vắng lạnh đến mức chẳng mấy ai qua lại.

 

Có một lần, ta trèo tường nhặt diều, vô ý chạm mặt một bóng người bé nhỏ trong viện.

 

Ấy là lần đầu tiên ta thấy "nàng".

 

Khuôn mặt ấy, trắng bệch, trong suốt, nhưng môi lại đỏ sẫm.

 

Đôi mắt đen láy, nhìn mãi cũng chẳng thấy đáy.

 

Vừa âm u, lại vừa rợn người.

 

Ta rơi khỏi tường, sợ đến phát sốt hai ngày liền.

 

Tỉnh lại rồi, trong lòng lại cảm thấy không cam tâm.

 

Gương mặt ấy ám ảnh trong mộng ta suốt hai đêm.

 

Trong mộng, nàng hay cười, còn nắm tay ta nữa.

 

Không hiểu vì sao, ta lén trốn ra ngoài, gõ cửa nhà bên.

 

Tiểu tư mở cửa nhìn ta đầy cảnh giác.

 

"Ngươi là ai?"

 

Những lời chuẩn bị sẵn bị nghẹn lại nơi cổ họng, ta đành hỏi: "Tiểu thư nhà các ngươi có ở nhà không?"

 

Tiểu tư đẩy ta ra ngoài.

 

Nói rằng tiểu thư không gặp khách.

 

Không còn cách nào khác, ta lại một lần nữa trèo lên bức tường cao để ngóng vào trong.

 

Lần này trong viện vắng ngắt, chẳng thấy một bóng người.

 

Ta càng không thấy thì lại càng nhớ khuôn mặt ấy.

 

Huống hồ, ta cũng là nữ nhi, nữ nhi trèo tường ngắm nữ nhi, nào có gì to tát?

 

Vất vả lắm mới thân quen được với một nha hoàn hay quét dọn trong viện.

 

Ta thừa dịp dò hỏi.

 

"Tỷ tỷ, tiểu thư nhà tỷ chẳng hay ra ngoài sao?"

 

Nha hoàn bảo, tiểu thư nhà nàng thể chất yếu nhược, chịu không nổi phong hàn.

 

Giờ tiết xuân còn rét, tất nhiên chẳng thể tự tiện ra ngoài đi lại.

 

Ta hiểu rồi.

 

Lại hỏi thêm nhiều chuyện nữa.

 

Biết được vị tiểu thư yếu đuối kia tên là Hề Ngọc, là đứa con duy nhất của nhà họ Hề.

 

Mẫu thân nàng mất sớm, tính tình nàng cô tịch, ít lời lạnh nhạt.

 

Từ đó về sau, trèo tường ngắm cảnh trở thành thói quen của ta.

 

Ta thường xuyên ngồi xổm trên đó, rướn cổ dòm vào bên trong.

 

Chờ đợi bóng dáng bé nhỏ, trắng trẻo mà xinh đẹp ấy bước ra khỏi cửa.

 

Thế nhưng mười lần thì chín lần đều uổng công.

 

Chỉ có một lần.

 

Hề Ngọc che kín cả người, chậm rãi bước ra cửa.

 

Nàng rất chuẩn xác mà ngẩng đầu, nhìn ta.

 

Ta cũng nhìn nàng.

 

Bỗng nhiên, môi nàng khẽ run, rồi đột ngột cúi xuống, phun ra một ngụm m.á.u đen.

 

Trong khoảnh khắc, cả viện hỗn loạn.

 

Ta thấy các nha hoàn chạy tới luống cuống hốt hoảng, bao người chạy đi chạy lại.

 

Ta đứng đờ ra, không biết phải làm sao.

 

Hề Ngọc quay đầu nhìn về phía ta một lần cuối.

 

Miệng nàng mấp máy.

 

Ta nhìn hiểu khẩu hình.

 

Nàng nói: "Cút xuống đi."

 

2

 

Ta rất buồn.

 

Ta chỉ là muốn nhìn nàng một cái mà thôi.

 

Chuyện này khiến ta canh cánh trong lòng suốt bao ngày.

 

Chẳng lẽ là do ta khiến Hề Ngọc sợ đến nỗi thổ huyết sao?

 

A nương dỗ dành ta, nói rằng thân thể Hề Ngọc vốn yếu, ra khỏi cửa phải khoác áo thật dày, lại phải che mạn dài, đến việc bước ra ngoài cũng vô cùng khó nhọc.

 

Nhìn thấy ta nhốn nháo như vậy, tự nhiên sẽ không vui vẻ gì.

 

Ta hỏi, nhà họ Thẩm ta giàu có như thế, có thể vì nàng mà tìm một vị danh y hay không?

 

A nương chỉ cười, khẽ lắc đầu:

 

"Ân Nghi à, bệnh này là mang từ trong bụng mẹ ra, không chữa được đâu. Nhà ta có giàu đến đâu, cũng không tìm ra được t.h.u.ố.c chữa."

 

Thật đáng thương. Như một con bướm bị gãy cánh.

 

Từ hôm ấy trở đi, ta âm thầm thề với lòng mình: không thể trách Hề Ngọc, càng phải đối tốt với nàng hơn.

 

Sợ nàng không vui, ta không dám trèo tường nữa, chỉ lén lút ném thư sang viện bên kia.

 

"Hề Ngọc khỏe không? Hôm nay ta đến ngã rẽ cuối cùng phía Đông của phố Thập Lý, nơi có một ông cụ bán kẹo hồ lô. Ta mua một cây kẹo dáng dấp vẽ giống hệt muội, đáng yêu lắm."

 

"Hề Ngọc khỏe không? Hôm nay ta phải tới học đường, tiên sinh giao bài khó quá, ta không làm được."

 

"Hề Ngọc khỏe không? A nương đưa ta lên núi phía Đông du xuân, ta đã thả diều, diều bay rất cao. A nương còn đỡ ta. Sau này nếu muội muốn, ta cũng có thể dẫn muội đi thả diều."

 

Trong thư còn kẹp một đóa hoa nhỏ.

 

Là đóa đẹp nhất mà ta đã kỳ công tìm trên núi, ép vào thư.

 

Mỗi ngày, ta đều chăm chú ngồi trước án thư, viết từng bức thư thật đẹp.

 

Viết sai một chữ liền chép lại cả tờ.

 

Sợ nàng không hiểu, ta còn vẽ tranh con người đơn giản ở dưới.

 

Việc ấy kéo dài suốt ba tháng.

 

Thế nhưng thư thì chỉ gửi đi, chưa từng có hồi âm.

 

Hề Ngọc chưa từng viết cho ta một lần nào.

 

Ta hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại tự vực dậy.

 

Hề Ngọc chưa từng ra khỏi cửa đi học đường, sao có thể biết chữ?

 

Thân thể lại yếu nhược như thế, làm sao có sức mà cầm bút chứ? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta phải dặn dò cho rõ ràng mới được.

 

Nghĩ tới đây, ta vội vàng leo tường.

 

Vừa hay gặp nha hoàn đã thân quen là Lan Hương.

 

"Lan Hương tỷ tỷ!"

 

Lan Hương giật nảy mình, kêu một tiếng:

 

"Ui chao, lại trèo lên tường nữa sao? Cẩn thận chứ!"

 

Ta vẫy tay bảo không sao, rồi vội nói:

 

"Lan Hương tỷ tỷ, mấy bức thư ta ném vào viện, có thể đưa cho Hề Ngọc xem không?"

 

Lan Hương thoáng sửng sốt.

 

"Thư nào cơ?"

 

"Những bức thư ta ném vào mấy ngày qua đó."

 

Lan Hương nói chưa từng thấy.

 

Nàng đi quanh sân tìm một vòng.

 

Bỗng nhiên hét lên một tiếng.

 

"Là cái này sao?"

 

Lan Hương cầm trong tay một mảnh giấy cháy dở.

 

Trên đó còn sót lại mấy chữ.

 

Ta vừa nhìn liền nhận ra, đó là thư ta viết.

 

Đã bị thiêu cháy.

 

Hồng Trần Vô Định

Nghe ta lo lắng Hề Ngọc không biết chữ, Lan Hương bật cười:

 

"Tiểu thư từ nhỏ đã được tiên sinh trong phủ dạy dỗ, sao lại không biết chữ chứ? Nét chữ của tiểu thư đẹp lắm, tiên sinh vẫn thường khen ngợi."

 

Ta mím môi thật lâu, há miệng mấy lần, lại không biết phải nói gì, không biết là đang xấu hổ vì nét chữ của mình, hay vì chính bản thân mình đây.

 

Thì ra Hề Ngọc vốn dĩ không hề muốn xem những bức thư đó.

 

Những thứ ta viết ra, toàn bộ đều bị đem đi đốt.

 

Thứ ta cho là lòng thành, kỳ thực chỉ khiến nàng thêm phiền.

 

Lan Hương còn muốn hỏi thêm điều gì, ta đã vội vã xua tay:

 

"Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi."

 

3

 

Từ đó về sau, ta chẳng còn hỏi han chuyện gì liên quan đến viện bên cạnh nữa.

 

Thỉnh thoảng lúc dùng bữa, A nương buột miệng nhắc đến một hai câu, ta cũng không muốn nhắc lại đoạn chuyện xấu hổ ấy.

 

A nương khẽ xoa đầu ta.

 

"Đừng buồn nữa. Nhà họ Hề khác hẳn nhà ta. Hề gia căn cơ thâm sâu, được ân sủng của hoàng gia, mấy đời đều xuất thân đại nho, làm quan văn trong triều.”

 

“Còn nhà ta chỉ hơi thông hiểu chuyện buôn bán, chẳng có ai trong triều đình, cũng chẳng muốn dính dáng tới những chuyện đó. Vậy nên hai nhà vốn chẳng có gì để nói với nhau."

 

Ta lại càng buồn hơn.

 

Cúi gằm đầu xuống.

 

Mấy giọt lệ rơi xuống bát cơm.

 

Thì ra hai nhà khác biệt đến thế, chẳng trách Hề Ngọc không thích ta.

 

Gặp ta là nàng liền thấy mùi tiền tanh tưởi, thấy ta làm vấy bẩn khí chất thư hương của Hề gia.

 

Ta vẫn không nhịn được.

 

"Vậy sau này con không thể chơi với Hề Ngọc nữa sao?"

 

A nương lấy làm lạ: "Sao lại muốn chơi với Hề Ngọc?"

 

Ta cạn lời, lẩm bẩm: "Hề Ngọc đẹp lắm."

 

A nương bật cười ha hả.

 

Người nói, bản tính nông nổi của nhà ta là truyền từ đời này sang đời khác.

 

A nương nghĩ rằng ta bị cự tuyệt vài lần là sẽ thôi ngay.

 

Nhưng người chẳng biết, trong lòng ta vẫn còn giấu một chút tâm tư khác.

 

Ta lén lút lần đến sát chân tường khi trời còn tối.

 

Thử gọi mấy tiếng.

 

Thấy không ai đáp lời, lòng ta yên tâm đôi chút.

 

Vừa lẩm bẩm vừa trèo tường, giống như chỉ nói cho chính mình nghe.

 

"Chỉ lần này thôi, lần cuối cùng này thôi."

 

Ta gói kỹ phương t.h.u.ố.c điều dưỡng vào một bọc vải nhỏ.

 

Vừa cúi đầu định ném vào trong, lại vừa vặn đối mặt với người đang đứng dưới chân tường.

 

"……"

 

Hề Ngọc khoác ngoại bào dày, lặng lẽ nhìn ta.

 

Ánh trăng trong trẻo, sao trời thưa thớt.

 

Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt bị ánh trăng phủ lên một lớp trắng nhợt như sương.

 

Ta khẽ nín thở, vừa mê muội, vừa chột dạ, căng thẳng đến mức không thốt ra được một chữ.

 

"Ngươi định làm gì?"

 

Giọng nàng khàn khàn.

 

Ta lắp bắp.

 

"Ta muốn đưa tỷ một ít phương t.h.u.ố.c điều thân, kinh thành có vị thần y mới tới, lưu lại nơi này mấy hôm, ta đã tìm được ông ấy rồi."

 

Bạc tích cóp bao lâu đều tiêu hết cả.

 

"……Lang trung tự có phán đoán, không cần ngươi lo."

 

Ta càng lúc càng nhỏ giọng: "Ta chỉ là muốn giúp tỷ một chút thôi, xin lỗi."

 

"Sao phải xin lỗi?"

 

"Tỷ không thích ta trèo lên tường, ta không cố ý."

 

"……"

 

Hề Ngọc cúi đầu, ho mấy tiếng.

 

Trời tối quá, ta chẳng còn nhìn rõ được lông mày hay ánh mắt nàng.

 

Thế nhưng ta lại cảm thấy may mắn vì bóng đêm.

 

Không nhìn rõ được vẻ mặt nàng, thì cũng không thấy được nàng có ghét bỏ ta hay không.

 

Ta thầm nghĩ, dù có bị ghét, nếu ta không thấy thì thôi, cứ coi như nàng chưa từng chán ghét ta.

 

Một lúc lâu sau, Hề Ngọc dường như đã mỏi mệt: "Ngươi xuống đi."

 

Ta chần chừ, nhưng vẫn để lại bọc vải.

 

Sau đó nhanh như chớp leo xuống khỏi bức tường.