Thẩm Ân Nghi

Chương 2



4

 

Về sau, ta càng cẩn thận hơn.

 

Ta thích len lén thò đầu ra nhìn trộm.

 

Hề Ngọc cũng ở trong viện nhiều hơn trước kia.

 

Lan Hương nói, lang trung bảo tiết trời ấm dần, Hề Ngọc nên ra ngoài hít thở khí trời nhiều một chút.

 

Nàng hoặc là ngồi trong sân viết chữ, hoặc là đọc sách.

 

Phần lớn thời gian đều quay lưng về phía ta.

 

Sau này không biết nàng có nhận ra không, cứ hễ quay lưng về phía ta thì ta lại càng trèo tường chăm hơn, thế là nàng bèn đổi sang ngồi nghiêng người.

 

Bởi vì ngồi nghiêng thì có thể liếc mắt nhìn lên tường.

 

Nếu phát hiện ta đang thập thò trên đó, Hề Ngọc sẽ khẽ nhíu mày.

 

Ta lập tức ngoan ngoãn chui xuống.

 

Dĩ nhiên, ngoan chẳng được bao lâu, rất nhanh lại len lén nhô đầu ra thăm dò.

 

Chỉ cần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, ta liền vui vẻ cả nửa ngày.

 

Hề Ngọc không thèm để ý đến ta, ta cũng tự chơi một mình.

 

Tặng nàng hoa nhỏ, tặng diều, tặng trâm cài nho nhỏ, tặng tất cả những gì ta có, hoặc những thứ lạ mắt mà ta tìm được ở bên ngoài.

 

Cho đến một hôm, đang lúc ta len lén nhô đầu ra thăm, lại chạm mặt một thiếu niên.

 

Chúng ta đối diện nhau, cả hai đều đang ngồi trên đầu tường.

 

"……"

 

Thiếu niên có gương mặt thanh tú, hắn nhướng mày, quay đầu hỏi:

 

"Này, Hề Ngọc, nàng ấy là ai?"

 

Hề Ngọc thoáng liếc mắt sang, nhàn nhạt đáp: "Không quen."

 

"Không quen mà cũng dám trèo tường ngó ngươi?"

 

Hề Ngọc cúi đầu, tiếp tục đọc sách, không trả lời nữa.

 

Ta im lặng một lúc, chẳng nói gì, rồi lặng lẽ leo xuống.

 

Tuy rằng trong lòng ta luôn coi Hề Ngọc là bằng hữu, nhưng ta cũng hiểu rõ, nàng chưa từng thích ta, cũng sẽ chẳng bao giờ xem ta là bằng hữu.

 

Dù ta đã sớm đoán được kết cục, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra hai chữ "không quen", lòng ta vẫn thấy đau xót.

 

Ta cứ ngỡ cánh cửa nhà Hề Ngọc chưa từng mở ra.

 

Hóa ra, vẫn có người có thể bước vào.

 

Ta hít hít mũi, nép vào lòng nha hoàn tỷ tỷ, buồn bã một lúc.

 

Rồi có người gọi ngoài cửa, ta lại chuồn ra ngoài chơi.

 

Hoàn toàn gác Hề Ngọc sang một bên.

 

5

 

Bên kia tường, trong viện, Tạ Thiều có chút kinh ngạc.

 

"Những thứ này là gì thế?"

 

Trên án thư của Hề Ngọc bày đầy những món linh tinh, hoa cỏ, đồ chơi nho nhỏ, còn có cả châu chấu kết bằng lá.

 

Hề Ngọc không thèm ngẩng đầu:

 

"Liên quan gì tới ngươi?"

 

"Còn cả trên đầu ngươi nữa kìa."

 

Tạ Thiều lầm bầm.

 

"Cái trâm này chất liệu không tệ, mới làm hả?"

 

"……Đừng làm phiền ta."

 

"Ta là đang quan tâm ngươi đấy." – Tạ Thiều cười hì hì, rồi bất chợt nói – "Nhưng mà nàng ấy thật sự không phải bằng hữu của ngươi sao? Ta thấy nàng vừa rồi hình như buồn lắm."

 

Động tác của Hề Ngọc khựng lại, không đáp, nhưng ngón tay đang nắm lấy quyển sách bỗng siết chặt hơn một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thiều nói chuyện không đầu không đuôi, chuyện đông lạc sang chuyện tây, chẳng mấy chốc chơi chán rồi cáo từ rời đi.

 

Hề Ngọc mím môi, chậm rãi đứng dậy.

 

Dù cố lạnh nhạt cách mấy, thì tuổi còn nhỏ, cũng khó giấu hết d.a.o động trong lòng.

 

Vì thân thể này quá yếu, từ sau trận sốt cao lúc bốn tuổi, Hề Ngọc liền bị bắt giả làm nữ nhi, nuôi lớn trong thân phận tiểu thư.

 

Đã lâu lắm rồi, hắn không còn qua lại với ai.

 

Phụ thân của Tạ Thiều là bằng hữu tri kỷ với phụ thân hắn, lại đều là trọng thần trong triều, hai người quen biết đã lâu, bởi thế Tạ Thiều biết rõ mọi chuyện của Hề Ngọc.

 

Tuy ngoài mặt có vẻ chẳng nghiêm chỉnh, nhưng miệng lại kín như bưng.

 

Từ trước đến nay, thiên hạ vẫn tưởng rằng Hề gia chỉ có một vị thiên kim tiểu thư.

 

Hề Ngọc bước từng bước tới bên chân tường.

 

Không còn thấy cái đầu nho nhỏ thò ra nữa.

 

Hắn cụp mắt xuống.

 

Cứ đứng đó rất lâu, như đêm ấy ngày xưa, cũng lặng lẽ đứng đến mỏi nhừ đôi chân.

 

Nhưng cũng chẳng đợi được ai.

 

Lan Hương từ phía sau hấp tấp bước tới:

 

"Tiểu thư, sao lại đứng ở chỗ này? Hoa rụng xuống tóc mất."

 

Cành nhánh bên tường viện bên vươn sang đầy vô lễ.

 

Hồng Trần Vô Định

Giống hệt đôi mắt đen tròn như nho kia, mở to không chớp, nhìn hắn chằm chằm, chẳng biết kiêng dè.

 

Lan Hương tâm tư tinh tế, thấy trong tay Hề Ngọc nắm cánh hoa đào, bèn nhẹ giọng nói:

 

"Tiểu thư sắp đến sinh thần rồi, nay thân thể đã tốt hơn nhiều, sao không mời thêm vài người đến, cho thêm phần náo nhiệt?"

 

Hề Ngọc khẽ "Ừm" một tiếng.

 

Vẻ mặt hắn nhìn qua vẫn lạnh nhạt.

 

Nhưng Lan Hương biết, tâm trạng so với khi nãy, đã tốt lên một chút rồi.

 

6

 

Lần đầu tiên ta thấy Hề Ngọc xuất môn.

 

Là ở trên phố Trường An.

 

Tấm rèm xe ngựa được vén lên một góc, một bóng người vận y phục màu nhạt bước xuống.

 

Ta nhìn gương mặt kia, thất thần một thoáng.

 

Đến nỗi cả việc Kỷ Minh Trừng bên cạnh lén ăn miếng điểm tâm cuối cùng của ta, cũng không phát hiện ra.

 

Hắn tò mò thò đầu ra xem.

 

"Ai vậy? Ngươi quen à?"

 

Ta có chút ghi hận trong lòng, nghĩ đến câu "không quen" mà Hề Ngọc từng nói, lòng liền dâng lên chút chua xót.

 

Lập tức lắc đầu. "Không quen, đi thôi."

 

Xe ngựa cách đó rõ ràng chẳng xa là bao.

 

Kỷ Minh Trừng lại quá ồn ào, thế nên ánh mắt bên kia tự nhiên dừng lại nơi này.

 

Hôm nay phố Trường An không náo nhiệt như mọi khi.

 

Lời ta vừa thốt ra “không quen”, cũng dễ dàng truyền tới tai người nọ.

 

Ta vừa lẩm bẩm vừa định than vãn chuyện kết bạn khó thật.

 

Sờ thử túi nhỏ bên người, bỗng kinh hãi thất sắc.

 

"Kỷ Minh Trừng! Ngươi lại ăn trộm điểm tâm của ta!"

 

Kỷ Minh Trừng cong mắt cười, bị ta đuổi chạy tán loạn khắp phố.

 

Hề Ngọc vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Lặng lẽ nhìn bóng dáng màu vàng nhạt kia khuất dần.

 

Thật là một màu sắc đẹp.

 

Cũng là sắc áo đối phương vẫn thường hay mặc.