Hắn vẫn luôn có một thói quen kỳ lạ.
Bắt đầu từ đêm tân hôn đã như vậy.
Thích đặt ta lên giường, rồi không chớp mắt nhìn chăm chăm vào mắt mũi ta.
Ánh mắt kia đen nhánh đến rợn người, lúc nào cũng khiến ta nhớ đến ánh mắt khiến người ta khiếp đảm lúc lần đầu gặp mặt.
Ta muốn đưa tay che lại, lại bị Hề Ngọc đè xuống.
Hắn vẫn cứ nhìn, nhìn mãi.
Cứ như ta là tác phẩm quý giá của danh gia bậc thầy, phải nhìn cho thấu, cho kỹ, nhìn đến mức ta vừa thẹn vừa giận, kéo hắn xuống giường luôn.
Hắn bật cười, giọng trầm trầm.
Không còn vẻ u ám như mọi khi.
Dĩ nhiên, trừ phi hắn phát hiện có nam nhân nào khác dám nhìn ta.
24
Rất lâu sau đó, ta từng hỏi hắn:
"Vì sao ban đầu không trực tiếp nói muốn ta gả cho chàng, lại cố ý chọn ngay ngày thành thân để dọa ta một phen, rõ ràng là cố tình dọa dẫm.”
Hề Ngọc đáp:
"Khi ấy ta không dám nói thẳng, ta sợ nàng cự tuyệt. Nếu nàng từ chối, e là ta sẽ sụp đổ mất. Ta không muốn nghe điều ấy, cho nên mới bịa ra một người biểu ca, để nếu nàng từ hôn, ta còn có thể danh chính ngôn thuận đoạt nàng về tay mình."
Nào ngờ, ta lại lập tức đáp ứng.
Khi đó, hắn tức đến mức tim thắt lại.
Ngay cả vị "biểu ca" vốn do chính bản thân hắn dựng nên, vốn không hề tồn tại, hắn cũng ghen được đến đỏ mắt.
Ta ngẩn ngơ.
"Chàng ngốc ư? Nếu biết là chàng, ta càng chẳng nỡ từ chối."
Từ thuở nhỏ đến giờ, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, sao có thể như lời hắn nói mà dứt khoát cự tuyệt được?
Hắn rũ mắt.
Khẽ cười một tiếng.
"Chính vì vậy, ta mới sợ nàng không cam lòng."
Hắn chậm rãi kể, kể mãi không biết từ lúc nào lại như rắn quấn lấy thân ta.
Hắn vùi mặt vào cổ ta, khẽ than thở:
"Ân Nghi, Ân Nghi."
Ta hôn nhẹ môi hắn.
"Ta đây."
"Nàng sẽ mãi mãi không rời xa ta chứ?"
Ta do dự một chút.
Chỉ một chút thôi.
Thực ra, sự do dự này là vì ta cảm thấy gần đây hắn hơi quá độ, sợ tổn hại đến thân thể.
Nếu thực sự "mãi mãi không rời xa", chẳng phải cũng có nghĩa là “đêm đêm triền miên” sao?
Tạ Ngọc hình như hiểu sai, tưởng rằng ta đang nghĩ chuyện khác.
Hơi thở trên người hắn lạnh dần.
Bỗng lẩm bẩm: "Không sao đâu."
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn chẳng rời xa nhau."
!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bất ổn rồi!
Hỏng rồi!
Cảm giác như sắp bị xơi tái nữa rồi!
Ngoại truyện – Hề Ngọc
Hề Ngọc sinh ra đã mang theo bản năng kìm nén mọi cảm xúc trong lòng.
Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ân Nghi, ánh mắt hắn đã như rắn độc, không tự chủ được mà quấn chặt lấy nàng.
Hắn giả vờ trầm lặng, giả vờ thờ ơ, làm ra dáng vẻ như chẳng vướng bụi trần, như cách xa thế gian.
Chính là dáng vẻ "lạnh lùng" mà Thẩm Ân Nghi vẫn thường hay nói.
Nhưng người thực sự lãnh nhạt không như vậy, họ chỉ là cảm xúc nhạt nhòa, không phải mang tâm lý vặn vẹo, bản tính âm trầm hiểm độc như hắn.
Hắn diễn quá giỏi.
Một kẻ khiến Thẩm Ân Nghi ngỡ rằng bản thân đã nhìn thấu, khiến nàng không chút phòng bị mà đến gần, ta chỉ là người tính tình lạnh lùng, chỉ là thiếu thốn yêu thương, ta không phải người xấu, không phải kẻ ác. Hãy yên tâm lại gần ta, hãy nắm lấy tay ta.
Đó chính là chiêu trò dụ dỗ, là điểm cao minh nhất của Hề Ngọc.
Hồng Trần Vô Định
Không thể phủ nhận, việc giả làm nữ nhi thuở ban đầu giúp hắn rất nhiều.
Còn nhớ không?
Chỉ là vô tình để lộ tín hiệu không muốn Thẩm Ân Nghi tiếp xúc kẻ khác, nàng liền lặng lẽ rút lui.
Hắn lập tức thông minh che đậy bản thân, dùng ngữ khí đáng thương để giành lại sự quan tâm và thương xót của nàng.
Dùng thời gian để khóa chặt nàng.
Dĩ nhiên, đôi khi hắn cũng sắp không nhịn nổi nữa.
Ghen tuông như độc d.ư.ợ.c chảy khắp thân thể, khiến hắn đau đến thấu xương.
Hắn lệ thuộc vào nàng.
Như rêu mềm dưới đáy hồ, quấn chặt lấy cổ chân người đang chìm, chẳng buông.
Thẩm Ân Nghi vốn chẳng thiếu tình yêu méo mó này.
Nàng đi đến đâu cũng được yêu thương, được sủng ái.
Nàng thích hắn, chỉ là vì tò mò, và không cam lòng mà thôi.
Nếu ngay từ đầu hắn nghe lời nàng, e rằng đã sớm bị nàng đá sang một bên, chẳng buồn nhớ đến.
Cho nên hắn luôn giấu mình rất kỹ.
Để khuôn mặt mình chìm dưới ánh trăng, trưng ra nửa phần hoàn mỹ, rồi giả vờ lạnh nhạt ban cho nàng một cái liếc mắt.
Cá đã c.ắ.n câu.
Về sau, khi quan hệ hai người càng thân mật, hắn thường lấy đùa cợt làm vỏ bọc, để nói ra lời thật lòng, liệu có phải thật sự từng muốn c.ắ.n mạnh lên cổ Thẩm Ân Nghi hay không, chỉ có mình hắn biết.
Nhìn bóng nàng rời đi cùng kẻ khác, tay nắm chặt đến chảy máu, mà vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Ta đợi nàng về."
Ba tháng đoạn tuyệt, hắn tự tay bắt chước nét chữ của Thẩm Ân Nghi, viết ra vô số lời lẽ vặn vẹo:
"Ta thực lòng yêu nàng… ta thực lòng yêu nàng… ta thực lòng yêu nàng…"
"Thẩm Ân Nghi yêu Hề Ngọc đời đời kiếp kiếp, Thẩm Ân Nghi vĩnh viễn không rời xa Hề Ngọc"
Cách tự dỗ dành bản thân của hắn vừa quỷ dị vừa đặc biệt.
Chắc hẳn, đó chính là phong cách luôn ẩm ướt như bùn lầy, u ám xưa nay của Hề Ngọc.
Đêm tân hôn, hắn hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.
Khi đặt môi lên đôi môi mà hắn ngày đêm mong nhớ, khuôn mặt hắn ửng đỏ lạ thường.
Ánh mắt đen láy dõi theo Thẩm Ân Nghi không chớp lấy một lần.
Thẩm Ân Nghi gặp được Hề Ngọc, kể cũng là xui xẻo gặp phải quỷ, cũng may là gan nàng lớn thật.
Hoàn.