Khăn voan được vén lên, trước mắt sáng bừng.
Gương mặt của Hề Ngọc cứ thế đột ngột xông thẳng vào tầm mắt ta.
?
!
Ta kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Hỉ phục đỏ rực khiến dung nhan kia càng thêm tuyệt mỹ.
Hắn dường như đã uống chút rượu, má hơi đỏ ửng, nheo mắt lại, cả người toát lên khí thế áp đảo.
Hắn cúi sát lại.
Rõ ràng đang mỉm cười ôn hòa.
Nhưng ta nhìn thế nào cũng thấy rợn người.
"Thẩm Ân Nghi, tìm được nàng rồi."
Ngữ điệu như ma quỷ gọi hồn.
Thật khiến người khác kinh hãi.
Giờ phút này, ta ngồi trên hỉ sàng, đầu óc rối bời.
Nhìn Hề Ngọc bám dính lấy ta như con rắn, cả người run rẩy mà vẫn chỉ ôm lấy ta, ta đến thở mạnh cũng không dám.
"Hề Ngọc? Hề Ngọc?"
Sao lại run lẩy bẩy thế này...?
Hề Ngọc cầm lấy chiếc gương đồng bên cạnh, nhìn vào bản thân trong gương, dịu dàng gọi một tiếng: "Biểu ca."
Ta: "…"
Hề Ngọc lại quay đầu nhìn ta.
"Ân Nghi, ta là biểu ca, là phu quân của nàng, chúng ta đã bái đường, đã thành thân rồi."
Hắn nói từng câu ngắt quãng, dịu dàng như nước.
Quá nhiều điều dồn dập, ta phải rất vất vả mới chấp nhận được sự thật này.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng nghĩ kỹ lại, thì dù sao chúng ta cũng là phu thê.
Dù thế nào, cũng đã bái đường.
Phu thê thì nên bao dung lẫn nhau.
Thôi thì, đợi sau đêm tân hôn hẵng nói.
Ta hít sâu một hơi.
Nhắm mắt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Hề Ngọc một cái.
Hề Ngọc ngẩng đầu, chậm rãi chạm tay lên nơi vừa được ta hôn.
Giây tiếp theo, hơi thở của ta bị hắn đoạt mất.
Ta giãy giụa: "Hề Ngọc…!"
Nến đỏ cháy suốt một đêm.
Ta thật sự không hiểu nổi.
Theo lý mà nói, thân thể Hề Ngọc không được khỏe.
Nhưng hắn lại dùng hành động thực tế để chứng minh cho ta thấy.
Hôm sau, mãi đến khi Hề đại nhân hạ triều xong mới có thời gian uống chén trà ta dâng.
Ông nói, Hề Ngọc từ nhỏ không có mẫu thân, tính tình cực kỳ quái gở, chút nhân tính ít ỏi đều dùng để đối đãi với ta.
Hề đại nhân cảm kích vô cùng.
Cảm tạ ta đã chịu lấy con ông.
Ta: "?"
Hóa ra cái người ta cứ tưởng là miếng bánh ngọt mềm thơm sau bức tường kia, thực chất lại là viên bánh trôi vỏ mỏng nhân đầy?
Thật kỳ quái.
Ta nhớ lúc đầu chỉ vì thấy đáng thương, nên mới động lòng với Hề Ngọc – kẻ được nuôi trong khuê phòng như một tiểu thư yếu ớt.
Sao lại từng bước từng bước thành thân với hắn.
Rồi từng chút từng chút, để hắn chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của ta?
23
Gần đây Hề Ngọc xử lý việc lớn việc nhỏ trong phủ đều rất bận rộn, lại còn phải theo phụ thân vào triều.
Ta đành mang theo nha hoàn một mình ra phố Trường An ngắm hoa đăng.
Tình cờ gặp được Tạ Thiều.
Ánh mắt Tạ Thiều nhìn ta mang theo vài phần thương hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù ta không rõ hắn đang thương hại điều gì.
Ta bèn thử hỏi thăm tình hình của vị biểu ca họ Hề kia.
Tạ Thiều ngẩn người, khó hiểu.
"Biểu ca nào với chả biểu ca, Hề gia ba đời chỉ có độc đinh, lấy đâu ra cái vị biểu ca vớ vẩn ấy?"
"..."
Quả là thủ đoạn cao minh.
Thấy sắc mặt ta không đúng, Tạ Thiều trong lòng kêu gào: xong đời rồi!
Hắn có khi nào sẽ bị Hề Ngọc g.i.ế.c c.h.ế.t không?
"Đương nhiên, đương nhiên… cũng không loại trừ khả năng có biểu ca, dù sao Hề gia cũng từng thu nhận nghĩa tử nghĩa nữ ngoài phủ mà."
Ta ậm ừ đáp một tiếng.
Lặng lẽ quay người về phủ.
Tạ Thiều hoảng hốt đuổi theo phía sau, vừa lau mồ hôi vừa cười trừ.
"Sao vậy? Ngươi với Hề Ngọc cãi nhau à?"
"Chẳng lẽ Hề Ngọc thật sự có một biểu ca nào đó đang tranh giành gia sản nhà họ Hề? Ngươi yên tâm, Hề Ngọc ấy à, thủ đoạn lợi hại, âm hiểm quỷ quyệt, nhất định không để Hề gia rơi vào tay người ngoài!"
Thủ đoạn lợi hại, âm hiểm quỷ quyệt.
Trước kia ta cứ nghĩ Hề Ngọc chỉ là kẻ tính tình quái đản, không ngờ hắn lại thâm sâu khó lường đến thế.
Tạ Thiều sắp khóc đến nơi rồi.
"Ngươi cười cái đi, ta thật sự thấy sợ đấy."
"..."
Ta hé miệng, nặn ra một nụ cười.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn len lén dặn ta:
"Nhớ đừng nói với Hề Ngọc là hôm nay ta đã gặp ngươi nhé."
Nói rồi lập tức co giò chạy mất.
Tối đến, ta đứng chần chừ ngoài thư phòng của Hề Ngọc, lưỡng lự không biết có nên gõ cửa hay không.
Muốn hỏi hắn đôi điều.
Muốn thăm dò xem Hề Ngọc rốt cuộc có mưu đồ gì với ta không, nhưng ta nghĩ mãi cũng chẳng ra được.
Tài sản nhà họ Thẩm, hắn chẳng buồn ngó đến, chỉ nhất quyết lấy ta.
Ta thì có gì mà hắn phải tính kế?
Đang do dự thì một đôi tay kéo phắt ta vào trong.
Ta: "!!!"
Giây tiếp theo, cả người bị đè lên án thư.
Mái tóc đen dài như mực của Hề Ngọc phủ lên người ta.
Chóp mũi hắn kề sát rất gần.
Trên người là hương t.h.u.ố.c không tan, quanh năm bất biến.
Thứ hương ấy, khiến người ta xao động trong lòng.
Hắn cúi đầu, vùi mặt vào cổ ta, hít một hơi thật sâu.
Ngứa ngáy không chịu nổi.
Ta len lén đẩy hắn ra.
Bị Hề Ngọc bắt lấy tay, giữ chặt.
"Gặp ai rồi?"
Hề Ngọc cụp mắt, nhẹ nhàng hít ngửi khắp người ta, còn lấy má cọ nhẹ lên thân thể ta.
Kỳ lạ thật.
Cảm giác này...
Ta lúng túng giãy giụa.
"Dù đã thành thân, ta cũng có tự do của mình."
"Là Tạ Thiều sao? Hắn nói gì xấu về ta à?"
"..."
Sao hắn biết?
Ta vội nói: "Không phải, toàn lời hay, toàn khen chàng đấy!"
Trong lòng thì thầm mắng hắn thủ đoạn nhiều, mưu sâu kế độc, giả vờ si tình, trở mặt nhanh như lật sách, không làm gian thần thì thật uổng phí tài năng!
Hề Ngọc hừ nhẹ một tiếng, bế ta đặt lên giường.