Chỉ trong tích tắc, tờ giấy chứng nhận thân phận đã nằm trong tay tôi.
Nhìn cô ta giãy giụa, miệng không ngừng gào thét những lời thô tục, tôi dứt khoát tát hai cái thật mạnh.
Sau đó, tôi chặt một nhát vào gáy, khiến cô ta ngất xỉu.
Lấy dây thừng ra, ba bốn động tác đã trói chặt cô ta, rồi ném lên gác xép.
Nhìn Tống Trục Ninh bị nhét giẻ vào miệng, mắt trừng lớn đầy sợ hãi, tôi khẽ cong môi.
Nhịn cô ta lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến lúc tính sổ.
Nhà họ Khương sẽ đến sau bữa trưa.
Trong lúc ăn cơm, tôi mặc bộ đồng phục chung của trại trẻ mồ côi, lặng lẽ ngồi vào chỗ mà Tống Trục Ninh vẫn thường ngồi.
Viện trưởng liếc nhìn tôi một cái, hỏi:
“Tống Trục Ninh đâu?”
Tôi đặt thìa xuống, cúi đầu lễ phép đáp:
“Cô ấy bị ốm, không muốn ăn cơm ạ.”
Viện trưởng nhíu mày, sau đó chạm mắt với tôi khi tôi ngước lên.
Ngay lập tức hiểu ra vấn đề, bà gật đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia ý cười:
“Đã ốm rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, ốm yếu như vậy làm sao chịu nổi việc đi đường dài chứ.”
Tôi học giỏi, tính cách lại ngoan ngoãn, là đứa trẻ mà viện trưởng thương yêu nhất.
Còn Tống Trục Ninh từ nhỏ đã là một kẻ du côn, trước đây còn lợi dụng việc mình chưa đủ tuổi vị thành niên để bắt nạt bạn học ở trường.
Cô ta đã khiến một người rơi vào trầm cảm nặng đến mức phải nghỉ học, cuối cùng dẫn đến tự sát.
Chính vì thế, dù viện trưởng biết tôi đang giở trò “ly miêu tráo Thái tử”, nhưng vì tình thương nhiều năm dành cho tôi, bà cũng sẽ không ngăn cản.
Cho đến khi nhà họ Khương đến, Tống Trục Ninh vẫn còn hôn mê trên gác xép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi và cô ta có bảy phần giống nhau, nếu xõa tóc xuống, góc nghiêng gần như y hệt.
Vì vậy, khi gặp bà Khương, tôi tháo kính xuống, thả mái tóc đang búi, mặc quần áo của Tống Trục Ninh, đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe.
Bà Khương nhìn chằm chằm vào mặt tôi, thoáng có chút do dự.
Chưa đợi bà mở miệng hỏi, viện trưởng đã đưa ra bảng thành tích.
Thủ khoa toàn thành phố trong kỳ thi đại học, liên tục đạt giải cao trong các cuộc thi ngoại khóa, danh sách giải thưởng dài dằng dặc.
Nhưng cái tên trên bảng thành tích đó không phải Tống Trục Ninh, mà là Thẩm An Nhiên tôi.
Bà Khương liếc nhìn viện trưởng.
Viện trưởng cười, ra hiệu bên dưới còn một tờ khác.
Tờ tiếp theo mới là của Tống Trục Ninh.
Điểm thi đại học còn không đạt nổi mức xét tuyển đại học hạng hai, bảng thành tích trống trơn, thậm chí còn có nhiều lần bị kỷ luật vì bạo lực học đường, qua đêm không về.
Đến kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai.
Mà bà Khương thì rõ ràng không phải kẻ ngốc.
Bà ta bình tĩnh thu lại bảng điểm, trên mặt nở một nụ cười hoàn mỹ không chút tì vết, tiến lên nắm lấy tay tôi:
“Ngoan lắm, mẹ đến đón con về nhà.”
Phóng viên đứng bên cạnh lập tức giơ máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc này.
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đúng lúc.
Máy ảnh bắt được bức hình hoàn hảo, ra hiệu cho bà Khương đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc tôi chuẩn bị lên chiếc xe sang trọng, liếc nhìn về phía gác xép.
Tống Trục Ninh vẫn chưa tỉnh, bên trong hoàn toàn yên ắng.
Không tỉnh cũng tốt, cứ để cô ta bị nhốt ở đó cả đời đi.
Phóng viên đi theo đến tận nhà họ Khương, chụp được cảnh tôi bước qua cánh cửa lớn mới rời đi đầy hài lòng.
Ngay sau đó, bà Khương giao tôi lại cho quản gia, còn bản thân thì thản nhiên quay đi làm việc của bà ta.
Tôi chấp nhận thực tế này một cách dễ dàng, sắc mặt bình thản lên lầu sắp xếp đồ đạc.
Nhà họ Khương ngoài cô con gái thất lạc do tai nạn xe năm đó, còn có một người anh trai song sinh.
Sau vụ tai nạn, em gái mất tích, anh trai phải một mình gánh vác gia tộc.
Tôi đã từng gặp vị đại thiếu gia này của nhà họ Khương.
Gen nhà họ đúng là tốt thật.
Tại một cuộc thi, tôi và Khương Kỳ từng đối đầu, đấu trí ngang tài ngang sức.
Cuối cùng, tôi chiến thắng.
Vì thế, trong bữa tối hôm đó, khi Khương Kỳ nhìn thấy tôi xuất hiện trên bàn ăn, anh ta lập tức trợn tròn mắt: