Hầu hết các thiếu gia, tiểu thư ở đây tôi đều từng gặp qua.
Là những người cùng tôi tham gia các cuộc thi trước đây, từng thi đấu vòng loại, cùng trải qua hai tháng huấn luyện khép kín, và cuối cùng—đều là bại tướng dưới tay tôi trong trận chung kết.
Tiểu thư nhà họ Lý khoác tay tôi, cười tươi dựa vào vai tôi:
“Tôi đã nói rồi mà, An Nhiên lợi hại nhất! IQ cao thế này, đúng là con gái của chú Khương rồi!”
Thiếu gia nhà họ Vương đứng bên cạnh lại có vẻ hơi nghi hoặc:
“Thẩm An Nhiên? Khi nào cậu đổi tên vậy?”
Nụ cười trên mặt tôi vẫn thả lỏng, không đổi sắc đáp:
“Tôi không đổi tên đâu, là do phóng viên đăng tin nhầm thôi.”
Nhìn mọi người gật đầu tin tưởng, sau đó bắt đầu phàn nàn về sự thiếu chuyên nghiệp của giới truyền thông ngày nay.
Tôi khẽ nhếch môi, phụ họa vài câu.
Không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt trở lại.
Bà Khương đứng từ xa nhìn tôi được vây quanh như tâm điểm của bữa tiệc, nhẹ nhàng vỗ lên vai Khương Kỳ:
“Thấy chưa, đây mới là hậu duệ mà nhà họ Khương cần.”
“Còn cô em gái ruột mà con mong mỏi, so ra còn chẳng bằng một phần mười của kẻ giả mạo này.”
Khương Kỳ hiếm khi im lặng, cuối cùng chỉ xoay người rời khỏi bữa tiệc.
Tôi liếc theo bóng lưng anh ta, sau đó thản nhiên quay lại trò chuyện cùng Lý tiểu thư, nụ cười trên môi vẫn không đổi.
Phong thái bình tĩnh, cách trò chuyện khéo léo cùng sự tự nhiên trong giao tiếp của tôi khiến ông bà Khương nhận được không ít lời khen trong bữa tiệc.
Mọi người đều nói, đúng là gen nhà họ Khương tốt.
Dù lớn lên trong môi trường giáo dục kém cỏi, tôi vẫn có thể dựa vào thiên phú mà vươn lên dẫn đầu.
Ông Khương ngoài mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Vì thế, lúc tiễn khách, thái độ của ông đối với tôi cũng tốt lên không ít.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Còn Khương Kỳ, người đã trốn cả buổi tối, cuối cùng cũng bị mẹ mình kéo ra cửa, đứng bên cạnh tôi tiễn khách.
Anh ta không tình nguyện, nhưng tôi chẳng hề bận tâm, thậm chí còn có thể trò chuyện đôi ba câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù không khí có ngượng ngập cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Cho đến khi vị khách cuối cùng rời đi, Khương Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Anh ta bất ngờ túm lấy tay tôi, chất vấn:
“Thẩm An Nhiên, cô không cảm thấy tội lỗi sao?”
Tôi vừa định quay về phòng, nghe vậy thì hơi sửng sốt:
“Tại sao tôi phải cảm thấy tội lỗi?”
Khương Kỳ cau mày:
“Cô cướp thân phận của người khác, giành lấy cuộc đời của cô ấy, chẳng lẽ cô không cảm thấy cắn rứt sao?”
Nhìn gương mặt đầy phẫn nộ của anh ta, tôi bỗng nhớ đến lời Lý tiểu thư từng than phiền trong đợt huấn luyện.
Cô ấy nói, Khương Kỳ là một “chiến sĩ đạo đức”, tính cách không giống người lớn lên trong hào môn chút nào.
Có lẽ vì là con trai độc nhất, nên không có ý thức cạnh tranh.
Tôi cũng từng thấy anh ta cho mèo hoang ăn vào giờ nghỉ trưa, khi ấy còn nghĩ rằng anh ta là người tốt.
Nhưng giờ nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.