Thẩm An Nhiên
Lý tiểu thư kéo tôi lại gần, nhét vào tay tôi một ly nước trái cây.
Tôi nhấp nhẹ một ngụm, khóe môi khẽ cong, nhìn Tống Trục Ninh đang bị những ánh mắt dò xét bủa vây đến mức đứng ngồi không yên.
Lý tiểu thư ghé sát tai tôi, giọng điệu mang theo ý cười:
“Không ngờ mắt nhìn người của Khương Kỳ lại… độc đáo đến thế. Lại thích kiểu con gái như này à?”
Vừa nói, cô ấy vừa liếc mắt nhìn cánh tay lộ ra ngoài của Tống Trục Ninh—
Những hình xăm với màu mực đã phai nhạt, nét vẽ thì vụng về, rõ ràng là hàng rởm kém chất lượng.
Tống Trục Ninh lập tức cảm thấy lúng túng, không tự giác ôm lấy hai cánh tay, như thể muốn che giấu nó đi.
Tôi cười khẽ, tiếp lời:
“Ai biết được chứ? Có khi người ta không thích tiểu thư danh giá, chỉ thích kiểu ‘tiểu thư tinh thần’ như này thôi.”
Câu nói vừa dứt, có người trong đám đông không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tống Trục Ninh đứng cách chúng tôi hơi xa, không nghe rõ đang nói gì, nhưng nhìn thấy những ánh mắt cười cợt kia, cô ta càng khó chịu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cô ta với lấy một ly rượu trên bàn, nhấc chân tiến về phía tôi và Lý tiểu thư.
Vừa định mở miệng nói chuyện, thì đã nghe thấy Lý tiểu thư vui vẻ cười nói:
“Tôi nghe dì Khương nói, cậu cũng đăng ký vào Đại học Kinh Thành? Vậy là chúng ta là bạn cùng trường rồi nhỉ!”
Tôi mỉm cười gật đầu, biết cô ấy đang cố ý giễu cợt.
Bởi vì tối hôm qua, khi gửi thiệp mời cho những người này, tôi đã sớm nói rõ sự thật.
Cô con gái nuôi của nhà họ Khương này, thực chất là một kẻ ngu ngốc.
Điểm thi đại học thậm chí còn không đạt nổi mức xét tuyển đại học hạng hai.
Cô ta có thể bám víu vào nhà họ Khương, hoàn toàn là nhờ Khương Kỳ thích cô ta, thậm chí còn ép buộc bà Khương phải nhận nuôi.
Nếu không, anh ta sẽ cưới Tống Trục Ninh.
Cũng vì vậy mà đám thiếu gia, tiểu thư này ai nấy đều muốn xem thử, rốt cuộc cô gái có thể khiến Khương Kỳ mất trí đến như vậy là nhân vật nào.
Kết quả lại chờ được một cô “tiểu thư tinh thần” chẳng ra đâu vào đâu.
Đám thiếu gia, tiểu thư vây quanh tôi bàn luận về chuyện nhập học đại học, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát Tống Trục Ninh từ trên xuống dưới.
Đối với cô ta, đây chẳng khác gì một màn tra tấn tinh thần.
Sau khi chủ đề kết thúc, Lý tiểu thư thản nhiên quay sang hỏi:
“Vậy Tống tiểu thư có dự định gì cho tương lai chưa?”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cô ta, mang theo những nụ cười đầy ác ý.
Lần đầu tiên trong đời, Tống Trục Ninh biết thế nào là bối rối, lúng túng.
Bị sỉ nhục công khai, bị biến thành trò tiêu khiển cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giống hệt như cách cô ta từng đối xử với tôi và những bạn học bị bắt nạt khác trước đây.
Rốt cuộc, Tống Trục Ninh không thể chịu nổi nữa.
Cô ta lùi về sau vài bước, rồi giữa tiếng cười nhạo của đám tiểu thư, thiếu gia, cô ta bỏ chạy khỏi bữa tiệc trong sự nhục nhã.
Tối hôm đó, tôi lấy lý do không được khỏe, từ chối ra tiễn khách, để Khương Kỳ và bà Khương lo liệu.
Một mình tôi ngồi trong nhà kính, ung dung uống trà.
Ngay lúc đó, trước cửa kính vang lên một tiếng động, kèm theo đó là một mùi nước hoa nồng nặc ngọt ngấy.
Khóe môi tôi khẽ cong, giọng điệu thoáng ý cười:
“Sao em gái không ra tiễn khách?”
Lời còn chưa dứt, Tống Trục Ninh đã lao vào, túm chặt lấy cổ tôi.
Gương mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận, răng nghiến chặt:
“Thẩm An Nhiên, rốt cuộc cô đã nói gì với bọn họ?!”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến bàn tay đang siết chặt quanh cổ mình, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi nói:
“Rất đơn giản. Tôi chỉ nói rằng Khương Kỳ thích cô, còn dùng chuyện học hành để ép mẹ anh ta nhận cô vào nhà.”
“Những tin đồn tình ái kiểu này luôn có sức hút đặc biệt, không phải sao?”
Tôi khẽ cười, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào cô ta.
Tống Trục Ninh bỗng nhiên sững người.
Cô ta nhớ ra gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô ta nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn học cấp ba.
Khi ấy, hạng nhất lớp Văn là một cô gái có vẻ ngoài bình thường, nhưng văn phong xuất sắc.
Cũng là bạn tâm thư của tôi.
Hồi đó, Tống Trục Ninh thích một tên côn đồ trong trường, nhưng gã đó lại theo đuổi cô gái kia.
Cô ta cảm thấy mất mặt, nên vào ngày cô gái đó ra ngoài tham gia cuộc thi viết luận, cô ta cho người bắt cóc, nhốt cô ấy vào một con hẻm.
Khiến cô ấy lỡ mất thời gian dự thi.
Lúc trở về, tinh thần cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Một tuần sau, tin đồn cô ấy làm gái tiếp rượu lan tràn khắp trường.
Kèm theo đó là video và ảnh chụp “bằng chứng”.
Những tin đồn này lập tức trở thành quả b.o.m scandal trong trường.
Nửa năm sau, tin cô ấy nhảy lầu tự tử vì trầm cảm được truyền ra.
Trước khi tự sát, cô ấy từng viết thư cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com