Thẩm An Nhiên

Chương 7



Cô ấy nói rằng, nếu được tham gia cuộc thi viết luận hôm đó, cô ấy chắc chắn sẽ giành giải nhất, nhận được suất ưu đãi điểm thi đại học.

 

Chỉ cần cố gắng thêm một chút, cô ấy có thể đỗ vào Đại học Kinh Thành, gặp lại tôi tại đó.

 

Cô ấy còn nói, những bức ảnh bị tung ra là do Tống Trục Ninh ghép, cô ấy không hiểu tại sao giữa những người con gái với nhau lại có thể tồn tại lòng dạ ác độc như vậy.

 

Khi ảnh bị lan truyền khắp trường, dù có giáo viên đứng ra bảo vệ, nhưng vẫn không ngăn được những kẻ biến thái liên tục quấy rối cô ấy.

 

Có người nhắn tin cho cô ấy, hỏi rằng—

 

“Bao nhiêu tiền một đêm?”

 

Tôi đã tận mắt nhìn thấy một bông hoa rực rỡ lại tàn lụi trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

 

Người lương thiện bị bôi nhọ, cuối cùng c.h.ế.t trong oan ức.

 

Còn ác quỷ lại khoác da cừu, thản nhiên dạo chơi dưới ánh mặt trời.

 

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Trục Ninh, trong mắt tôi lóe lên một tia lạnh lẽo.

 

Tôi gạt phăng bàn tay đang siết cổ mình, rồi túm lấy tóc cô ta, dứt khoát tát mạnh hai cái.

 

Lực đánh khiến đầu cô ta lệch sang một bên, khóe miệng cũng bị răng cắn rách, rỉ máu.

 

Tôi khẽ cười, liếc xuống bàn tay chưa hoàn toàn hồi phục của cô ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Rồi thong thả nâng chân, đá thẳng cô ta xuống sàn, đôi giày cao gót chưa kịp thay lại một lần nữa giẫm lên tay cô ta.

 

“Tôi nhớ cô là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật đúng không?”

 

“Mẹ nể mặt Khương Kỳ nên đã sắp xếp cho cô nhập học một trường nghệ thuật danh tiếng ở nước ngoài, chuyên ngành hội họa sơn dầu là đỉnh nhất.”

 

Tôi mỉm cười, cúi đầu nhìn cô ta, giọng điệu chậm rãi mà tàn nhẫn:

 

“Vậy đoán xem, nếu tôi chặt đứt cả hai bàn tay của cô…”

 

“Sự nghiệp hội họa của cô có bị hủy hoại hay không?”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt Tống Trục Ninh hiện lên nỗi hoảng sợ tột cùng.

 

Tôi tăng thêm lực ở gót giày, bàn tay phải vừa lành lại của cô ta lập tức nứt toác, m.á.u tươi thấm vào nền đất.

 

Không gian tĩnh lặng của nhà kính trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

 

Thậm chí, tôi có thể nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc khi bị nghiền nát.

 

Nhìn động tác giãy giụa dần yếu ớt của cô ta, tôi đưa tay nhấc chiếc bình hoa pha lê trên bàn lên.

 

Dùng toàn lực—nện thẳng xuống cổ tay cô ta!

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động nặng nề vang lên.

 

Ngay sau đó—

 

Tiếng hét thảm thiết của Tống Trục Ninh chấn động cả nhà kính!

 

Khi bà Khương và Khương Kỳ chạy đến hiện trường, thứ họ nhìn thấy là—

 

Nhà kính hỗn độn, đồ đạc vỡ vụn khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Còn tôi, với mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, quỳ rạp dưới đất, gương mặt sưng vù in dấu bàn tay, trông vô cùng đáng thương.

 

Còn Tống Trục Ninh?

 

Cô ta chỉ bị thương ở tay, quần áo vẫn gọn gàng, chỉnh tề.

 

Nhìn thế nào cũng giống như tôi mới là người bị bắt nạt.

 

Tôi vừa khóc vừa bò dậy, lao thẳng vào vòng tay của bà Khương.

 

Trong lời kể ngắt quãng xen lẫn tiếng nức nở của tôi, Tống Trục Ninh lập tức trở thành kẻ hỗn láo, ngang ngược gây chuyện, là kẻ đầu sỏ đã làm tôi bị thương.

 

Có lẽ do diễn xuất của tôi quá chân thực, đến Khương Kỳ cũng thoáng hiện vẻ do dự khi nhìn Tống Trục Ninh.

 

Sau khi tôi khóc đủ, bà Khương mới thản nhiên ra lệnh tháo thứ bị nhét trong miệng Tống Trục Ninh ra.

 

Vừa được tự do, cô ta lập tức gào lên:

 

“Thẩm An Nhiên, cô nói bậy! Rõ ràng là cô khiêu khích tôi trước!”

 

Nhìn vẻ mặt méo mó vì tức giận của cô ta, tôi co người lại trong lòng bà Khương, như thể vô cùng sợ hãi.

 

Cảnh tượng này càng khiến Tống Trục Ninh tức điên, cô ta quay sang nhìn Khương Kỳ, tuyệt vọng kêu lên:

 

“Anh! Anh giúp em với!”

 

Khương Kỳ lưỡng lự, liếc nhìn cô ta rồi toan mở miệng cầu xin.

 

Nhưng ngay lúc đó, bà Khương chậm rãi cười, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta:

 

“Cầu xin ai cũng vô ích.”

 

“Tôi còn chưa chết, nhà này vẫn chưa đến lượt Khương Kỳ quyết định!”

 

Khương Kỳ lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm một chữ.

 

Bà Khương chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua con trai, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Tống Trục Ninh, ánh mắt mang theo hàm ý khó đoán.

 

Bà ta cười nhạt:

 

“Cô ghen tị vì An Nhiên giỏi hơn mình, nên ra tay đánh người.”

 

“Nhưng không ngờ lại tự hại chính mình, cuối cùng khiến tay bị phế.”

 

“Đã tàn phế rồi thì khỏi cần học hành gì nữa, cứ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương đi.”

 

Nói xong, bà ta nhẹ nhàng ôm lấy tôi, như thể sợ tôi chịu thêm một chút tổn thương nào.

 

Dẫn theo một nhóm người hầu rời khỏi nhà kính, Tống Trục Ninh cứ thế bị giam lại.

 

Món quà đặc biệt từ bà Khương.

 

Sáng sớm hôm sau, bà Khương gọi tôi đến phòng uống trà.

 

Trên bàn có một chiếc hộp gấm.

 

Dưới ánh mắt ra hiệu của bà, tôi mở nắp hộp—

 

Bên trong là một đôi vòng ngọc.

 

Từ khi đến nhà họ Khương, tôi đã chủ động yêu cầu tham gia khóa học giám định trang sức, nên vừa nhìn đã biết giá trị của chúng không hề nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com