Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 83: Diễn kịch



Dòng nước lạnh tưới xuống, xối ướt cơ thể đang sôi sục ngọn lửa dục vọng không thể dập tắt. Cửa phòng bị khóa từ bên trong, Tiểu tướng quân trần truồng đứng trong thùng gỗ, những giọt nước long lanh chảy qua mái tóc dài đen nhánh, ngọn tóc nhỏ giọt, cằm cũng nhỏ giọt.

Lướt qua thân hình thon thả như ngọc, dọc theo vùng bụng phẳng lỳ gầy gò hòa quyện vào chốn u cốc bí ẩn cực lạc của nhân gian, eo thon chân dài, một thân hình đẹp không tì vết.

Trì Hành thở ra một hơi nặng nề, uy lực của nồi lẩu đã không còn mạnh mẽ như trước. Ngọn lửa thiêu đốt khắp lục phủ ngũ tạng, nàng nhắm mắt ngồi thiền, một lần nữa vận hành chân khí thuần dương trong cơ thể ba đại chu thiên.

Lần này nàng đã có chuẩn bị trước, vội vàng ném bộ quần áo vừa cởi ra vào chậu nước, ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc tranh thủ làm chuyện này trước nàng.

Màn đêm buông xuống, sau khi hồi phục Trì tiểu tướng quân đang chăm chỉ giặt quần áo trong phòng, lẩm bẩm: "Uyển Uyển đã nhận được ám chỉ của mình rồi sao?"

Nàng vui vẻ ra mặt: "Cái nồi mà Uyển Uyển dùng để nấu lẩu là 'nồi uyên ương' của mình đấy."

Những ngọn nến trong chủ viện Minh Quang Viện đột nhiên vụt tắt, Trì phu nhân đứng ngoài cửa mỉm cười rời đi.

Trở lại phòng, Trì Diễn Trì đại tướng quân trừng đôi mắt to tròn sáng ngời: "A Hành sao thế?"

Trì phu nhân liếc hắn, giọng thản nhiên nói: "Có thể thế nào, nóng người rồi."

Phu thê hai người trò chuyện đêm khuya, biết được nữ nhi lớn rồi, cơ thể có nhu cầu, sắc mặt Đại tướng quân trở nên kỳ quái, mắng thầm: Tiểu sắc quỷ này thực sự là hạt giống của lão tử sao?

Mọi suy nghĩ của hắn đều hiện rõ trên gương mặt, Trì phu nhân vỗ vào lưng trần của hắn: "Học từ chàng hết đấy! Còn nhỏ mà không lo học cho giỏi, đầu óc toàn mấy thứ bậy bạ!"

Đại tướng quân nằm không trúng đạn, trong lòng uất ức.

Trì Hành không biết cha nương nằm trên giường lớn nói xấu nàng, một giấc này ngủ rất ngon.

Rạng sáng, lại phải vào cung nhận chức.

Thiếu niên tuấn tú Trì hành tẩu khoác áo bào đỏ thẫm, thắt lưng ngọc bích, chân mang giày mây, y quan nhã nhặn, khoác thêm áo choàng tuyết thêu hoa mai, cằm hơi nhếch lên, ngoan ngoãn đứng trước mặt nương.

Trì phu nhân đau lòng nữ nhi nhiều năm qua phải ăn mặc như nam tử, mặt mày dịu dàng: A Hành đẹp như vậy, nếu được mặc đồ nữ thì sẽ là cô nương đẹp nhất thiên hạ.

Nhưng vận mệnh của A Hành nhà nàng là trở thành Nữ đế, đại nghiệp trước mắt không câu nệ tiểu tiết, mặc gì không quan trọng.

Đối với nương thì con mặc cái gì cũng đẹp.

Tỉ mỉ, chu đáo chỉnh lại cổ áo và thắt đai ngọc cho nữ nhi, nàng dặn dò: "Về sớm nhé."

Nụ cười của Tiểu tướng quân xinh đẹp ấm áp như ánh mặt trời: "Nương, còn chưa đi thì sẽ muộn mất. Cha đã đi được nửa canh giờ rồi."

"Hắn phải thượng triều, con thì đâu cần, sao phải đi sớm thế?"

"Hành tẩu trong cung" chính tứ phẩm là chức quan cấm cung, không cần phải vào triều đúng giờ như các triều thần.

Trì phu nhân lẩm bẩm vài câu rồi tiễn nàng ra cửa.

"Sao tuyết vẫn còn rơi thế?"

Nghĩ đến những người bị nạn trong thiên tai, Trì Hành cảm thấy khó chịu, "Nương, nương dùng nửa số bạc hàng năm mà nương để dành cho con để mua một ít quần áo ấm cho người nghèo đi. Trời lạnh rồi, họ không chịu lạnh được như con đâu."

"Được, nương sẽ sắp xếp cho con."

Nàng mở miệng, còn muốn nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Nương, tỷ tỷ đến tiễn con, con ngồi xe ngựa của nàng đi nha."

Tiểu tướng quân chạy nhanh đến trước xe ngựa Thẩm gia. Trì phu nhân lo nàng sẽ ngã, thốt lên một tiếng, lại thấy nàng nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, bật cười: Người trẻ tuổi, lúc ở bên nhau thì cho dù không làm gì cũng ngọt ngào đến đáng sợ.

Rèm xe mở ra, Thanh Hòa đang ngồi trong xe nhìn mẹ chồng tương lai, Trì phu nhân xua tay: "Đi đi."

"Tỷ tỷ, trời lạnh lắm, mau kéo rèm xuống đi." Nàng hét ra bên ngoài: "Nương ơi, chúng con đi đây!"

"Đi đi, đi nhanh lên." Trì phu nhân nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, tựa hồ có chút đau đầu.

Cỗ xe lăn bánh ầm ầm, tuyết phủ trắng con đường dài, lũ ngựa thong dong bước đi.

"Tỷ tỷ, lại làm phiền tỷ rồi."

Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười: "Không phiền, rất thoải mái."

Nàng sợ lạnh nên ngồi trên xe cũng phải mặc quần áo thật dày, ôm lò sưởi không chịu buông. Cũng may là dáng người mảnh mai, nếu không thì trông chẳng khác gì chú gấu trắng lớn. Trong lòng Trì Hành nghĩ lung tung, khóe môi không nhịn được cong lên.

Nhìn cái vẻ này thì rõ ràng là không có ý tốt gì. Thẩm cô nương khẽ hừ: "Đồ ngốc A Trì."

"Bánh bao nhỏ Uyển Uyển."

Liễu Cầm Liễu Sắt che miệng bật cười.

Chỉ là tiểu thư lạnh nên mặc quần áo dày chút thôi, Tiểu tướng quân gan thật.

"Đồ ngốc."

"Bánh bao nhỏ."

Thanh Hòa giả vờ tức giận: "Ngươi nói ai là bánh bao nhỏ?"

Trì Hành ngồi thẳng dậy: "Ai đồng ý thì là nói người đó."

"Ba hoa." Thanh Hòa tự cho là mình lớn hơn nàng hai tuổi, không thèm tranh cãi với nàng.

Ai ngờ đến tận cửa cung, Trì tiểu tướng quân vẫn còn nhớ mãi câu "bánh bao nhỏ", trêu đến suýt nữa bị đánh, nàng la lên rồi trốn vào hoàng cung.

Gió tuyết che mờ mắt người.

"Tiểu thư, chúng ta trở về đi."

Thanh Hòa đã hứa với Trì Hành sẽ không nhìn chằm chằm bóng lưng nàng nữa, nghe được lời của Liễu Cầm thì gật nhẹ đầu, được đỡ lên xe ngựa.

Cỗ xe đi lại chậm rãi, giống như con bò già lững thững bước trên tuyết.

Trì Hành quay đầu lại, không còn thấy thân ảnh khiến người ta đau lòng của người nọ nữa, nàng mỉm cười. Sau khi nụ cười biến mất thì nàng không còn là Tiểu tướng quân đùa giỡn cùng hôn thê, mà là vị quan Hành tẩu chính tứ phẩm ở cấm cung.

Các cung nữ đi ngang qua thấy nàng liền cúi người hành lễ, nàng không đổi sắc mặt, toát lên khí chất oai phong của một vị quan chức.

Tuấn tú phong lưu, là màu sắc rực rỡ nhất, chói lóa nhất của Thịnh Kinh thành, hành tẩu trong chốn hậu cung náo nhiệt nhưng cô đơn, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Lựu Hoa Cung.

Tiết Linh đứng ngây người trước cửa sổ gần một canh giờ.

Đại cung nữ hầu hạ nàng không biết rốt cuộc nương nương đang nhìn cái gì.

Bên ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, ngoại trừ vài cây mai, trơ trụi không có gì đẹp mắt.

"Buổi lâm triều đã kết thúc chưa?"

Đại cung nữ cung kính nói: "Kết thúc rồi, một khắc trước đã kết thúc."

Quý phi nương nương lại trầm mặc.

Bầu trời trắng toát, bông tuyết như những mảnh vụn bay lượn trong không trung, gió Bắc gào thét, những cành cây gầy guộc rụng lá chìa ra xiên vào một góc trời.

Trời nhiều mây, nhìn không thấy ánh mặt trời. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ Dậu một khắc.

Mùa đông trời tối sớm, trong thâm cung dần dần sáng đèn.

Vào giờ Tuất, cửa cung đều bị khóa, trừ khi cần thiết, nếu không thì không thể mở ra.

Quý phi tỷ tỷ gọi nàng đến Lựu Hoa Cung vào giờ Dậu, Trì Hành nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra phải làm gì.

Lựu Hoa Cung gần ngay trước mắt, nàng vừa bước chân vào, tin tức đã truyền đến tai Bệ hạ.

Hôm nay Lựu Hoa Cung đặc biệt yên tĩnh, cung nhân dẫn Hành tẩu trẻ tuổi đi sâu vào tẩm cư, Trì Hành không hiểu chuyện gì, không khỏi âm thầm đề phòng.

Tiết Linh đứng gác trước một cánh cửa, ánh nến mờ ảo, chỉ khi đến gần mới nhìn rõ được nét mặt của nàng.

"Trì Hành, tham kiến Quý phi nương nương."

Nụ cười của Tiết quý phi không khác gì ngày thường, vẫn mang vẻ lẳng lơ, quyến rũ, túm lấy tay áo của nàng, không ngoảnh lại mà bước vào cánh cửa đó.

"Ớ? Nương nương, nương nương đang làm gì vậy?"

Đại cung nữ thức thời tránh ra.

Bước vào cánh cửa đó, bóng tối bao trùm, chỉ có một ngọn đèn le lói soi sáng một góc nhỏ.

Quý phi tỷ tỷ hành xử khác thường, Trì Hành thoát khỏi trói buộc của nàng, bất mãn bĩu môi: "Lôi lôi kéo kéo như vậy làm gì? Tỷ tỷ không thích ta—"

"Đứa nhỏ ngốc." Tiết Linh cười nàng ngây thơ, tiến đến gần thì thầm bên tai: "A Hành, cùng tỷ tỷ diễn một vở kịch, ta sẽ bảo vệ toàn bộ Trì gia bình an vô sự. Nếu ngươi không đồng ý, đêm nay Trụ Quốc đại tướng quân sẽ phạm tội khi quân, dao mổ ắt sẽ rơi xuống phủ Tướng quân, máu văng khắp nơi. Nghe hay không, ngươi tự quyết định."

***

Triệu Tiềm lặng lẽ bãi giá đến Lựu Hoa Cung, y trầm mặc, suy nghĩ lung tung suốt cả chặng đường.

Một chân bước vào cửa, y không còn do dự, theo sự dẫn dắt của đại cung nữ, tiến đến nơi Quý phi hẹn hò bí mật.

"Tỷ tỷ, không được, chuyện này không được..."

Áo ngoài của Quý phi nương nương bị cởi ra, lộ ra lớp áo mỏng manh bên trong, Trì Hành quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại, tràn đầy phản kháng.

Tiết Linh buông xõa mái tóc dài, cười lạnh: "Ngươi có biết một câu 'không được' của ngươi đã phá hủy hy vọng và tâm huyết của bao nhiêu người không? Nàng đã liều mạng vì ngươi, đặt cược cả cuộc đời vào ngươi, làm sao ta có thể để ngươi chết được? Cút lên đây!"

Nàng quát tháo một tiếng, Trì Hành xấu hổ không chịu nổi.

Kế hoạch của cha nương dần dần sáng tỏ, nàng đã mơ hồ nhìn thấy một góc của tảng băng trôi.

Nàng giả nam đến nay, nếu thân phận bại lộ, cả phủ Tướng quân mấy trăm mạng người sẽ phải đền mạng, nàng không phải không hiểu tại sao Quý phi tỷ tỷ phải cùng nàng, nhưng mà......

"Đừng mơ mộng nữa, ta có thể lợi dụng ngươi thật sao? Đi lên."

Đúng sai rõ ràng trước mắt, còn chần chừ do dự chẳng phải là không biết điều hay sao. Trì Hành nuốt xuống lời định nói, cởi giày leo lên giường.

Rèm che được tháo xuống, che đậy khung cảnh ái muội bên trong.

Ánh nến mờ ảo hắt lên tấm màn thêu hoa dâm bụt in bóng hai người.

Áo bào của Trì Hành bị ném xuống đất.

Tiết Linh ôm lấy cánh tay, ngửa mặt nằm trên giường hoa: "Diễn kịch, biết không?"

"Biết, biết chứ..."

"Biết thì là biết, không biết thì là không biết, rốt cuộc có biết hay không?" Tiết Linh bực bội đá vào chân nhỏ của nàng.

Trì Hành xoa xoa đôi tai đỏ bừng: "Biết."

"Biết thì tốt."

Tiết Linh im lặng một lúc, đè nén sự mất tự nhiên trong lòng: "Thực sự không được thì cứ coi ta như Thanh Hòa tỷ tỷ của ngươi, sống chết chỉ trong lần này."

"Phủ Tướng quân cần thời gian, ngươi cũng cần thời gian, lúc này tuyệt đối không thể bại lộ. Ta giao mạng của mình cho ngươi, A Hành, ngươi sẽ không làm chúng ta thất vọng phải không?"

Là vậy sao?

Tất cả những chuyện này quá đột ngột đối với Trì Hành.

Bao gồm cả việc cần làm bây giờ.

Suy cho cùng nàng vẫn còn trẻ, chưa từng trải qua mưa gió nên Tiết Linh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

***

Sợi chỉ vàng treo ở cửa vô tình chạm phải vạt áo của Hoàng đế.

Trong căn phòng tối tăm, chiếc chuông bạc nhỏ vang lên, Tiết Linh nhìn Trì Hành, Trì Hành cúi xuống, áp sát tai nàng: "Ta có rất nhiều nghi hoặc, nhưng ta tin tưởng Quý phi tỷ tỷ sẽ không làm hại ta."

Ngoài cửa, Triệu Tiềm thầm nghĩ: Ái phi thật cẩn thận, không chỉ chọn địa điểm hẹn hò bí mật mà còn giấu giếm nhiều bí ẩn.

Cũng may là y đã có sự chuẩn bị.

Cửa sổ giấy bị rách một khe nhỏ, đối diện ngay với màn giường.

Không thể nhìn rõ cảnh xuân tình cuồng nhiệt bên trong, chỉ có thể đoán sơ qua từ những mảng sáng tối chiếu ra.

Y muốn biết Tiết Linh có lừa dối hay không, Trì gia rốt cuộc đang ẩn giấu mưu đồ gì!

Màn trướng kín kẽ bị ánh nến chiếu lên bóng hai người quấn quýt, Tiết Linh nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy eo Trì Hành...

"Linh tỷ tỷ, ta..."

"Nói ít lại, làm nhiều hơn đi."

Trì Hành bị nàng làm nghẹn lời, khẽ cắn môi: "Mạo phạm!"

Tiết Linh còn đang nghĩ nàng có thể mạo phạm thế nào thì hai chân bỗng dưng mở ra, nàng cắn môi, thầm mắng một tiếng nhãi ranh, nhắm mắt lại nhớ về tỷ tỷ xinh đẹp mặc bạch y trên Đạo Sơn.

Tỷ tỷ đã dồn hết của cải tính mạng của mình vào Trì gia và Trì Hành. Nàng giúp A Hành cũng là đang giúp đỡ tỷ tỷ.

Một tiếng rên dài truyền vào tai Trì Hành.

Một đôi chân gầy quấn chặt eo nàng.

Cũng may ánh nến lờ mờ đã che đi rất nhiều xấu hổ, Trì Hành vụng về mà hung hãn thực hiện những tư thế từng nhìn thấy trong tỵ hỏa đồ, Tiết Linh với tư cách là trưởng bối đã kiên nhẫn hướng dẫn và khích lệ.

Thanh âm lả lướt vang lên.

Tiếng rên đứt quãng.

Trì Hành nhéo vào vòng eo thon thả của Quý phi tỷ tỷ, trước mắt hiện lên hình ảnh xương ngọc của thần tiên từng thấy ở Túy Tiên Trì, nếu là Uyển Uyển, nếu là với Uyển Uyển...Lửa trong lòng nàng bùng lên, đột nhiên dùng sức.

Tiếng khóc khàn khàn vang vọng trong căn phòng tối tăm.

Cổ Tiết Linh duỗi thẳng, đầu ngửa về phía sau, cơ thể yếu ớt nằm sấp xuống.

Hơi thở của nàng rối loạn, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch: "Đi, đi rồi sao?"

Triệu Tiềm đã rời đi từ lâu.

Từ lúc xác nhận Quý phi không lừa mình, mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch y đã sắp đặt, y bật cười rời đi với một niềm hưng phấn kỳ lạ.

Như vậy rất tốt.

Tốt lắm!

Y không chỉ muốn diệt trừ phủ Tướng quân mà còn muốn phụ tử Trì gia thân bại danh liệt. Nếu thanh danh của Trì gia không còn nữa, xem ai dám tranh giành với y!

Ái phi một lòng vơi y.

Tảng đá lớn trong lòng Triệu Tiềm được hạ xuống.

Trên chiếc giường ngà voi, Trì Hành chăm chú lắng nghe, một lúc sau, mồ hôi chảy xuống cằm: "Đi rồi."

Nàng căng thẳng muốn chết, giọng nói run run.

Nguy cơ qua đi, nàng không biết phải đối mặt với Linh tỷ tỷ mà mình kính trọng như thế nào nữa, vội vàng nhảy ra khỏi giường, chỉ mặc quần áo trong, thân hình gầy gò dưới ánh đèn trông như một cây trúc xanh.

Tiết Linh đã dự đoán được phản ứng của nàng, khuôn mặt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, vặn vẹo vòng eo mềm mại đi xuống giường, lấy ra một phong thư đưa cho nàng: "Ta biết trong lòng ngươi đang băn khoăn, vẫn như cũ, hắn sẽ giải thích cho ngươi về chuyện đã xảy ra hôm nay."

"Ta biết rồi."

Người trẻ tuổi da mặt mỏng, Tiết Linh bỗng nhiên hứng thú, cố ý trêu chọc, đi vòng ra sau nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi thơm vào tai Tiểu tướng quân: "A Hành ngoan, ngươi ướt à?"

Hai mắt Trì Hành trợn to, tròn xoe như một con mèo bị dọa sợ, vội vàng mặc áo bào, không chào hỏi ai mà chạy ra ngoài, như thể có một tên lưu manh đang đuổi theo sau.

Trẻ nhỏ khiến người ta không nhịn được trêu chọc, Tiết Linh cười đủ rồi, dùng đôi chân trần trắng như ngọc giẫm lên thảm.

Giẫm tới giẫm lui, nàng hơi mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế gỗ tròn.

Nàng ướt.

Nghĩ đến Khương Tinh, nàng ướt đến rối tung rối mù.

Ánh nến chập chờn, trong mắt Tiết Linh lóe lên vẻ mỉa mai, nhưng rồi nét mặt lại trở nên cô đơn khó tả.