Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 84: Ác mộng vô thường



Từng mảng tuyết trắng tinh khôi rơi xuống mặt đất, màn trời buông xuống, bóng tối cuồn cuộn. Xe ngựa của Trì gia đến đón người đã trở về theo đường cũ, một lá cờ thêu chữ "Thẩm" bay phấp phới cách cửa cung không xa.

Thanh Hòa ngồi trong xe ngựa, nhíu mày mấy lần: Đã muộn như vậy mà A Trì vẫn chưa ra ngoài, lòng nàng trĩu nặng. Đầu ngón tay mơn trớn lò sưởi trang trí hoa mẫu đơn, vuốt ve qua lại nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh như băng.

Không bao lâu nữa cửa cung sẽ bị khóa.

Một thoáng u ám lướt qua trái tim nàng.

Liễu Cầm và Liễu Sắt đã sớm xuống xe đợi ở bên ngoài, gió thổi tung tóc hai người, ngước mắt nhìn thấy một bóng người thanh tú từ xa dần dần tiến lại gần, Liễu Cầm quay đầu, kinh hỉ thốt lên: "Tiểu thư, tiểu tướng quân ra rồi!"

Trái tim nặng trĩu của nàng dần dần nhẹ nhõm bởi những lời này, ánh mắt Thanh Hòa lập lòe, thầm nghĩ: Ra ngoài là tốt rồi, nếu không ra nữa thì nàng phải vào cung tìm người thôi.

Ngay trước khi khóa cửa, tâm trí Trì Hành rối bời bước đi trong bão tuyết dữ dội, không chú ý đến một chiếc xe ngựa đang dừng cách đó không xa.

"A Trì."

"Thanh, Thanh Hòa tỷ tỷ?" Sắc mặt Trì Hành vừa đỏ vừa trắng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt vị hôn thê của mình.

Sắc mặt nàng lộ rõ vẻ bất thường, rõ ràng là đang chột dạ. Bóng tối dần dần buông xuống, không nên nán lại với nàng lâu trong gió lạnh, Thanh Hòa gác lại tâm tư, nói: "Vào đi."

Trì Hành gật đầu như giã tỏi, bình thường nàng là người rất nhanh nhẹn, nhưng khi lên xe ngựa thì chân tay lại bủn rủn, suýt nữa ngã xuống, Thanh Hòa lo lắng gọi một tiếng, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi gấp cái gì?"

Tiểu tướng quân xoa xoa huyệt thái dương đang sưng tấy của mình, lúc này lòng nàng rối như tơ vò, nếu có thể, nàng chỉ muốn trốn đi không gặp ai, đặc biệt là Uyển Uyển.

Là thanh mai bao nhiêu năm, nàng cười thật hay giả, vui hay buồn, Thanh Hòa đều có thể nhìn thấu. Một cảm giác chua xót, ngột ngạt dâng lên trong lồng ngực, nhưng nàng cố gắng bình tĩnh, không để cơn giận bùng phát.

Người thường ngày ra khỏi cung sớm hôm nay lại muộn cả buổi, bị ai giữ chân? Bị giữ chân như thế nào?

Đã làm chuyện gì có lỗi với nàng mới khiến nàng ấy không dám gặp?

Tiểu ngu ngốc, đồ ngốc! Thậm chí làm bộ làm tịch để lừa mình cũng không làm được, nàng ấy quả thực muốn làm cho mình tức chết mà!

Thanh Hòa vặn vẹo khăn tay gấm trong lòng bàn tay, chiếc khăn từng đẹp đẽ nay đã bị vò nát, người đối diện vẫn cúi đầu không ngẩng lên.

Nàng vốn tinh tế, lúc này lại thực sự hối hận vì bản thân quá nhạy bén, có thể nhìn thấu người khác.

Trên đường về phủ Tướng quân Trì Hành nói rất ít, cỗ xe ngựa vừa dừng lại trước cổng lớn, nàng đã nhảy xuống, vội vã chào tạm biệt rồi biến mất chỉ trong chớp mắt.

Chạy còn nhanh hơn thỏ.

Thanh Hòa lặng lẽ nhìn theo bóng lưng vội vã của nàng, lông mày nhíu lại lạnh lùng. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng ngày nào giờ đây đã hóa thành băng tuyết, mang một vẻ đẹp lạnh lùng đến nao lòng.

Có gì đó không ổn.

Liễu Cầm căng da đầu nói: "Tiểu thư?"

"Hồi biệt uyển."

Nàng từ từ thu hồi ánh mắt dò xét, Cầm Sắt canh giữ bên cạnh nàng bỗng chốc rùng mình.

***

Mãi đến tối mịt mới về nhà, Trì phu nhân phàn nàn vài câu, thấy sắc mặt của nữ nhi khó coi, nàng lo lắng hỏi: "Sao vậy? Con ốm à?"

Khuôn mặt Trì Hành đầy vẻ chán nản, như thể rồng con bị lột da rút gân, uể oải đến mức chỉ còn một hơi thở thoi thóp để duy trì sự sống.

Chuyện xảy ra hôm nay đã tác động rất lớn đến nàng, nàng mím môi, nước mắt dâng trào trong hốc mắt, chỉ chực trào ra ngoài.

Bộ dạng này khiến Trì phu nhân sợ hãi: "A Hành đáng thương, ai bắt nạt A Hành của nương?"

"A nương..." Nàng nghẹn ngào, cúi đầu xuống, nói: "Con không còn mặt mũi nào để đối diện với Uyển Uyển..."

"Con làm gì mà không còn mặt mũi?"

Trì Hành xấu hổ không nói nên lời, đau đầu: "Con còn muốn hỏi cha nương, cha nương muốn làm gì?"

Nói đến đây, nàng cố gắng gượng dậy hỏi: "Cha đâu ạ?"

Đặt nhi nữ tình trường sang một bên, nàng muốn biết chân tướng sự thật mà mình chẳng hay biết gì!

Mật thất Trì gia.

Có mấy ngọn đèn đang sáng.

Hai cha con nhìn nhau hồi lâu, còn Trì phu nhân ngồi một bên lặng lẽ bưng chén trà chờ đợi.

Trì Hành không lùi bước, mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt. Trì Diễn cao lớn vạm vỡ, khí thế như vực thẳm: "Ngươi thực sự muốn biết?"

"Muốn!"

Trì Diễn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc như dao, hai người im lặng đối đầu trong giây lát, ý chí va chạm nhau như tia chớp.

Trì đại tướng quân ung dung vung tà áo, ngồi xuống chiếc ghế da hổ: "Hỏi đi!"

"Cha có địa vị cực cao, nhưng lại bắt con từ nhỏ phải giả nam tử, đây là khi quân. Ngự y trong cung không khám ra được thân nữ nhi của con, đại sư bá vì con mà hao tâm tổn sức. Đại sư bá là bậc cao nhân cỡ nào, Trì Hành con có tài đức gì mà khiến nàng vì con vào sinh ra tử, con là ai chứ?

Trên đường 'tư bôn' cùng Uyển Uyển, chúng con đã nhiều lần bị tập kích, kẻ giết con là ai?

Lan Tiện Chi thách thức con một trận đấu sinh tử trên võ đài, Bệ hạ đã đồng ý. Ý đồ của Bệ hạ là gì? Tại sao trước đó muốn lấy mạng của con, sau này lại ban cho con chức quan 'Hành tẩu'?

Quý phi tỷ tỷ là gián điệp của cha đặt trong thâm cung, bên cạnh Bệ hạ, Trì gia..."

Nàng hỏi một câu hỏi đã bị chôn vùi bấy lâu nay: "Có phải, nhà chúng ta đang mưu đồ soán ngôi không?"

Từng câu hỏi được đưa ra, tưởng chừng như không có trật tự, nhưng đều hỏi đúng trọng tâm.

Trì phu nhân và Trì đại tướng quân trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, hai người đều cảm thấy rất tự hào về nữ nhi.

Trì Hành tiến lên một bước: "Cha, xin hãy giải thích nghi ngờ của hài nhi! Khi quân phạm thượng, mưu đồ soán ngôi đều là trọng tội bị tru di cửu tộc, tại sao cha phải liều lĩnh? Cha không sợ—"

"Không sợ!"

Trì Diễn trợn mắt hổ: "Triệu Tiềm tâm địa hẹp hòi, không có lòng khoan dung độ lượng của một bậc đế vương, qua cầu rút ván. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói rằng sử sách được viết nên bằng máu sao?

Hoàng thất bên ngoài thì nhân nghĩa từ bi, bên trong thì nghi kỵ đề phòng, họ đã bao giờ cho nhà ta con đường sống nào đâu?

Thay vì cúi đầu chịu chết, đến cuối cùng không có sức phản kháng, chi bằng chuẩn bị kỹ lưỡng, thò đầu ra là một đao, rụt đầu cũng vẫn là một đao, cha ngươi không muốn sống hèn nhát cả đời.

Việc ta làm chính là thuận theo ý trời, ý trời đang hỗn loạn, ắt hẳn sẽ có người phải tranh đấu với cha con Triệu Tiềm. Chi bằng ngươi hãy nhìn xem, Bệ hạ ngu muội vô đạo, tuyết rơi dày đặc năm nay chính là lời cảnh báo của trời cao dành cho Triệu thị!"

Kiếp trước, ba cha con hắn hết lòng trung thành, xả thân vì hoàng thất, không phải kết cục vẫn là nhà tan cửa nát đấy sao?

Nhi tử hắn đã chiến đấu đẫm máu để đánh đuổi giặc ngoại xâm, nhưng khi trở về thành lại bị đói đến chết, đích thê thì bị vạn tiễn xuyên tim.

Lúc này Triệu Tiềm đang cố gắng duy trì phong thái của một vị minh quân, nhưng không lâu sau sẽ thay đổi tính tình hoàn toàn.

Hoàng thất nắm giữ chính thống, nếu không phải vì để "sư xuất hữu danh"[1], "danh chính ngôn thuận", hắn hà cớ gì phải giả vờ hòa giải với kẻ thù?

[1]: Có lý do chính đáng để xuất binh.

Bệ hạ hiện giờ nắm giữ danh nghĩa Thiên tử chính thống, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất lòng tin của dân chúng.

Điều mà Trì gia đang chờ đợi chính là ngày Triệu thị mất đi lòng dân.

Đến lúc đó giương cờ khởi nghĩa, chính thống mới sẽ thay thế được chính thống cũ. Được lòng dân, ngai vàng của A Hành mới vững vàng, thiên mệnh mới hoàn toàn thuộc về nàng.

Thời gian là vàng bạc.

Trước khi mọi chuyện rõ ràng thì chỉ có thể âm thầm mưu tính.

Triệu Tiềm đang diễn, Trì gia cũng đang diễn, ai diễn xuất tốt, ai giành được nhiều thời gian, người đó sẽ đứng vững bất bại.

Triệu thị ngày càng suy yếu, đế vận của A Hành ngày càng hưng thịnh. Trước khi khởi nghĩa phải che giấu thân phận nữ nhi của nàng, hoàng thất không bắt bẻ được phủ Tướng quân, Trì gia mới có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu trí này.

Để lưu danh muôn đời và gầy dựng sự nghiệp đế vương vĩ đại, hắn tuyệt đối không cho phép con đường lên ngôi của A Hành có bất kỳ tì vết nào.

Mục tiêu là hoàng đồ bá nghiệp, số trời đã định là phải tranh giành.

Nữ nhi của hắn sẽ phải chờ thời cơ thích hợp nhất để giương cao tiếng nói, giải cứu lê dân khỏi cảnh khốn cùng, lật đổ ách thống trị thối nát của Triệu thị.

Nếu chuyện này mà thành, đó sẽ là một thành tựu lưu danh muôn thuở!

Làm sao mà không khiến người ta khao khát đây?

Vì sự nghiệp đế vương sau này, nhịn một thời gian, đáng giá!

"Triệu Tiềm trước kia dựa vào Trì Thẩm, giờ đây lại kiêng kỵ hai phủ, chỉ mong trừ khử chúng ta cho hả dạ. Lòng người khó lường, cha không bao giờ hối hận về quyết định cách đây mười mấy năm trước, không hối hận khi đã cải trang ngươi thành nam nhi.

Ngươi cùng Thanh Hòa tư bôn, kẻ ám sát ngươi, một là lưu manh giang hồ, hai là Hắc Y Vệ. Hắc Y Vệ là tư binh của Bệ hạ, hắn muốn giết ngươi là để khơi mào tranh chấp giữa hai phủ, hắn sai Lan Tiện Chi giết ngươi trên lôi đài chiêu thân cũng vì mục đích này.

Tiết Linh có quan hệ cũ với Khương đạo trưởng. Nàng chịu đồng ý làm nội ứng cho cha cũng là để giúp đỡ đạo trưởng. Về việc Bệ hạ ban cho ngươi vị trí 'Hành tẩu'..."

Trì Diễn không khách sáo hừ mạnh: "Ngươi có biết 'Hành tẩu trong cung' là gì không? Ngươi có biết vì sao Cao Tổ lập ra chức quan 'Hành tẩu' không?"

Câu này hình như đã từng nghe qua, trước đây tỷ tỷ cũng đã hỏi nàng.

"Hắn phái ngự y đến khám mạch bình an, sau đó lại dùng sắc đẹp của Tiết Linh để quyến rũ ngươi. Quý phi nương nương cao thượng, thay ngươi che giấu thân phận nữ nhi. Triệu Tiềm tưởng rằng ngươi là nam tử, hắn là một tên khốn nạn thích mấy thứ dung tục, thích nhìn thần tử và hậu phi thông đồng ngoại tình..."

Một tia sáng chói lọi chém mạnh xuống hồ nước trong lòng Trì Hành, tạo nên những cơn sóng cuộn trào dữ dội.

Mặt nàng trắng bệch, cái đầu cứng đờ quay nhanh, nghĩ đến những cử chỉ kỳ lạ của Quý phi tỷ tỷ trong ngày mừng thọ của Thái hậu tại Thược Hoa Cung, nghĩ đến nụ cười kỳ quặc của Bệ hạ khi nhìn thấy nàng, nghĩ đến việc Bệ hạ đặc biệt cho phép nàng tự do ra vào hậu cung, nghĩ đến những lời cảnh báo lạnh lùng của Quý phi tỷ tỷ, nghĩ đến màn kịch giả vờ gặp dịp thì chơi trên chiếc giường ngà hôm nay...

Trì Hành còn có gì không hiểu nữa?

Tay nàng run rẩy lấy từ trong ngực ra lá thư Tiết Linh đưa cho nàng, không đưa cho cha mà tự mình mở nó ra.

Giấy trắng mực đen, nhìn một cái là hiểu ngay, nàng mới biết được hung hiểm ngày hôm nay.

Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi: "Giả vờ mang thai?"

Trì phu nhân giật lấy lá thư, đọc lướt qua mười dòng, sắc mặt cũng theo đó  tối sầm lại.

Lá thư được trao đến tay Trì Diễn, Trì đại tướng quân hồi tưởng lại những chuyện kiếp trước, Triệu Tiềm đã từng bước đánh mất lòng dân như thế nào...

Một lời nói dối hoàn mỹ cần được khéo léo che đậy bằng nhiều lời nói dối khác, Tiết Linh đưa ra đề nghị "giả vờ mang thai" cũng là hợp lý.

A Hành đang ở độ tuổi thanh xuân nhiệt huyết, "dan díu" với Quý phi hai ba năm rồi mà bụng Quý phi vẫn không có động tĩnh gì, khó tránh khỏi việc Triệu Tiềm suy nghĩ nhiều. Giả vờ mang thai rồi sảy thai, với y thuật của Tiết Linh, tự nhiên có thể làm được một cách thần không biết, quỷ không hay.

Giữ chân Triệu Tiềm, xem xem Triệu thị làm thế nào mà mất đi lòng dân và sự ủng hộ chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Bức thư bị nội lực phá hủy, Trì Diễn vỗ bàn: "Kế này khả thi đấy."

Trì Hành ngơ ngác trở về phòng, đầu óc trống rỗng, sau khi tắm xong, nàng mặc áo ngủ ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, mí mắt khép lại, trong mơ hỗn loạn vô thường.

Lúc thì là tiếng rên rỉ của Quý phi tỷ tỷ lúc quỳ rạp trên giường, thút thít nức nở, lững lờ trôi dạt như ma quỷ, tiếng ma quỷ vang vọng bên tai, bụi trần ngàn dặm.

Lúc thì là bút son của Bệ hạ phê duyệt, truyền lệnh cho chém đầu cửu tộc Trì gia ở Ngọ Môn để thị chúng, chỉ trong chốc lát máu chảy thành sông, khóc than ai oán!

Hình ảnh lóe sáng, trong căn nhà đá duỗi tay không thấy năm ngón ở dược cốc, lòng nàng tràn đầy lo âu đối diện với Uyển Uyển chân thành thẳng thắn.

Bốn phía tối đen như mực, mãnh thú bị nhốt trong lòng nàng nhe nanh múa vuốt, thất tình lục dục được khuếch đại trong bóng tối vô tận.

Run rẩy run rẩy, lồng sắt không thể nhốt nổi con thú tham lam. Con thú đói dữ dội, ngay cả đồng loại cũng muốn nuốt chửng.

Hôn nàng, lấy lòng nàng, xé nát nàng, trong mơ thoang thoảng tiếng khóc nức nở.

Sóng nước lăn tăn, đến "Túy Tiên Trì" của biệt trang Nghênh Thủy, trong làn hơi trắng nghi ngút bốc lên, Trì Hành nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của tỷ tỷ, thầm nghĩ ước mơ thành hiện thực, nếm được trái cây thèm thuồng từ lâu, yêu thích không nỡ buông tay, đắm chìm đến quên mình.

Gió tuyết tiến vào giấc mộng dài, khi tỉnh dậy, sự dịu dàng, ngọt ngào không còn nữa. Uyển Uyển lạnh lùng đứng trên tuyết, không nói lời nào nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo, không còn chút tình người.

"Uyển Uyển, tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng phớt lờ ta..." Trong mơ nàng hét lớn, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây.

"Ta không cần ngươi nữa."

Giọng nói mơ hồ vọng từ nơi xa đến, mặt mày vô tình, cả người lạnh như băng.

"Tỷ tỷ!"

"Trì ái khanh, Quý phi của trẫm có tư vị thế nào?"

Khuôn mặt tà dâm của "Triệu Tiềm" bỗng hòa vào gió tuyết: "Làm Quý phi quốc sắc thiên hương, trong lòng lại nghĩ đến vị hôn thê ma ốm, thế nào, có sảng khoái không?"

"Cút ngay!" Cổ họng nàng hơi khàn.

"Sớm muộn gì trẫm cũng sẽ tiêu diệt cả Trì gia, ngươi là nữ tử, Trì gia của ngươi khi quân phạm thượng, tội đáng chết vạn lần!"

"Triệu Tiềm" đầu hổ mắt chó, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt hướng về phía nàng cười dữ tợn: "Nhìn kìa, cha ngươi vẫn không nói cho ngươi biết vì sao phải giả nam, vì ngươi còn trẻ nên bọn họ đều lừa gạt ngươi, sợ ngươi làm hỏng việc, sợ ngươi gây rối..."

"Ngươi nói bậy!"

"Trẫm nói bậy sao? Ngươi xem Tiết Linh như nữ nhi Thẩm gia mà tùy ý dâm loạn. Vị tỷ tỷ tốt kia của ngươi nếu phát hiện ra liệu có tha thứ cho ngươi không? Ngươi có dám nói cho nàng biết không? Ngươi còn mặt mũi để tỏ tình với nàng sao? Trì Hành, sao ngươi không đi chết đi? Ngươi chết rồi, tỷ tỷ của ngươi sẽ chỉ nhớ tới những điều tốt đẹp của ngươi, sẽ quên đi ngươi tùy tiện..."

Người ngủ trên giường tay nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa: "Ta không có! Đó là diễn kịch, để lừa dối ngươi, lừa dối ngươi!"

"Trì Hành! Ngươi thật sự không muốn yêu thương vị hôn thê của mình sao? Nàng ấy xinh đẹp, tâm hồn hai người hòa hợp đến vậy, thật nực cười, nàng yêu thương chiều chuộng ngươi bằng cả tâm can, mà ngươi đáp lại nàng bằng đao kiếm gió sương. Lòng tham muốn sắc dục trong ngươi trỗi dậy, ngươi còn muốn khinh bạc nàng bao nhiêu lần mới thỏa mãn?"

"Không có... Ta không có... Ta thích nàng... Ta thích Thanh Hòa tỷ tỷ..."

"A Hành? A Hành!" Trì phu nhân ngồi bên giường lau mồ hôi lạnh cho nàng, liên tục gọi tên nàng nhưng đều vô ích.

"Ngươi có, ngươi có!" Trong mộng "Triệu Tiềm" đột nhiên biến thành gương mặt của Thẩm đại tướng quân, Thẩm Duyên Ân tức giận quát lớn: "Súc sinh!!"

Sấm sét ầm ầm rung chuyển, đánh thẳng vào tim nàng. Thân trên của Trì Hành đột nhiên nảy lên, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt bất tỉnh trên giường.

"A Hành——"

Tiền viện hậu viện của phủ Trụ Quốc đại tướng quân sáng đèn suốt nửa đêm.

Ngày hôm sau, chuyện Trì tam công tử nằm mơ nôn ra máu đã lan truyền khắp nơi.

Biệt uyển Tú Xuân.

Thanh Hòa trằn trọc suốt đêm, ngủ không ngon giấc. Sáng sớm thức dậy, quầng thâm dưới mắt nhàn nhạt, lòng bực bội không biết giải tỏa thế nào.

Hàng lông mày thanh tú của nàng nhíu chặt, tâm sự u uất không thể giải tỏa.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Thanh âm từ xa truyền đến, Liễu Cầm hốt hoảng chạy tới.

Nhìn thấy vẻ kinh sợ trong mắt nàng, không hiểu sao Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy hoảng sợ: "Có chuyện gì?"

"Tiểu tướng quân, tiểu tướng quân..."

"Nàng làm sao?!"

"Tin tức từ phủ Tướng quân truyền đến, Trì phu nhân mời tiểu thư tới. Tiểu tướng quân nằm mơ hộc máu, tâm mạch bị nội lực chấn động, giờ đây đang hôn mê bất tỉnh, không ngừng gọi tên tiểu thư người!"

"Chuẩn bị xe!" Ngay cả lò sưởi tay Thanh Hòa cũng quên cầm, nhấc chân vội vàng bước ra khỏi cửa.

Một chân thò ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, cơ thể nàng cứng đờ, suy nghĩ bỗng trở nên linh hoạt, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch hơn tuyết.

"Tiểu thư?"

"Ngươi nói tâm mạch của nàng bị nội lực chấn động?" Thẩm Thanh Hòa lòng đau như cắt, lẩm bẩm với chính mình: "Nàng đã làm gì mà không tiếc tự làm hại bản thân để cầu xin ta tha thứ? Hôm qua ta đã thấy nàng không ổn, quả nhiên... Quả nhiên..."

Nàng nói những lời thật kỳ lạ, ngay cả Cầm Sắt cũng không hiểu: "Tiểu thư, phu nhân mời người đi..."

"Báo với bà ấy, ta không đi." Nàng lạnh lùng quay lưng: "Con người không phải thánh hiền, ai mà không phạm lỗi? Ta không sợ A Trì phạm sai lầm, nếu nàng biết lỗi, vậy thì hãy sống mà đến tạ lỗi với ta. Đòi chết đòi sống, cho ai xem chứ!"