"Phải, phải nói như vậy sao?"
"Nói như vậy rất tốt, sao vậy, không chịu nổi à?" Thanh Hòa cong môi, bỗng chốc ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Không chịu nổi thì xuống đi, ta không nghe ngươi nói nữa."
Nàng giả vờ đá người, Trì Hành "A, a" hai tiếng, vội vàng đá văng đôi giày, quỳ gối đè lên bắp chân nàng: "Chịu được, chịu được, đừng đá ta, cũng đừng không nghe ta nói!"
Nói năng hèn mọn, đúng là một tiểu đáng thương.
Thanh Hòa bình tĩnh ngước nhìn nàng, tâm tình phức tạp, khẽ khàng nói: "Ngươi đè đau ta rồi."
Tiểu tướng quân vội vàng thu chân lại, tay chân bối rối, tựa như chú cừu non bị người ta bắt nạt.
Thẩm cô nương tìm một tư thế thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái bên trong trướng. Trì Hành nhân lúc nàng đang xử lý lọn tóc trước ngực, lén nhìn cánh tay mình đang căng ra mà chống, trong lòng thầm nhủ mình thật may mắn: Cũng may mình không phải là một tên thư sinh nhu nhược, trói gà không chặt. Chống đỡ một lúc vẫn là chuyện dễ dàng.
Trái tim nàng đập thình thịch, một phần vì sợ hãi, một phần vì... A, Uyển Uyến "giết" nàng mất rồi.
Mỹ nhân ốm yếu nhàn nhã cười nói: "Thú vị thật, trước đó bảo ngươi nhìn ngươi không chịu, lại còn phải để ta ép ngươi nhìn, bây giờ còn biết lén lút rồi... Hừ, lâu rồi không gặp, sao ta không biết ngươi có thêm tật xấu 'trong ngoài bất nhất' vậy?"
Nàng khẽ đặt một ngón tay lên vị trí trái tim đang đập thình thịch của Trì Hành, mặt Trì Hành bỗng chốc đỏ như ráng mây buổi sớm, cố gắng bình tâm tĩnh khí không để nàng ấy nhìn thấu tâm can đang gào thét muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, không còn sức chống đỡ nữa, ánh mắt nàng tủi thân, có nét tương đồng với chú mèo con thèm ăn rón rén nhìn chủ nhân sau khi ăn vụng bị nhốt ngoài cửa.
Sắc mặt Thanh Hòa cũng nóng lên, vội vàng quay đi, trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút oán giận: "Ngươi nói đi, ta nghe. Chuyện gì đã xảy ra mà khiến ngươi phải né tránh, trốn chạy, sợ hãi và làm tổn thương ta đến nỗi không dám nhìn mặt ta?"
"Cuộc thẩm vấn" bắt đầu, những suy nghĩ kiều diễm vô nhân đạo của Trì Hành đều biến mất, môi hơi hé ra——
"Khoan đã."
Ngay khi nàng định giải thích, Thanh Hòa đã vòng tay ra sau lưng nàng: "Cởi cái thứ quái quỷ này ra đi, trông chẳng ra cái gì cả, chưa từng thấy ai đến cửa tự tìm đánh như ngươi."
Cánh tay ngọc nhẹ nhàng quấn lấy, cách một lớp y phục, làn da nơi eo Trì Hành run lên từng đợt tê dại, nàng e thẹn né tránh, khiến Thanh Hòa không khách khí trừng nàng: "Ngươi còn né nữa à?"
Còn chưa rước vào cửa mà Tiểu tướng quân đã trở thành người "sợ vợ" chính hiệu, nhát gan vô cùng, người cứng đơ ra đó, rất sợ nàng bỗng dưng quát lên "Né nữa thì cút xuống cho ta".
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải là không thể, tính tình của Uyển Uyển nóng nảy như vậy mà.
Thẩm cô nương tính tình nóng nảy còn chưa khỏi bệnh, chân tay mềm nhũn, tay không có sức, cau mày gồng mình ở sau lưng Trì Hành, làm thế nào cũng không tháo được dải vải thô, tức giận đến mức má phồng lên, mặt đanh lại, giận dữ không nói lý nữa: "Ngươi cố ý làm khó ta phải không?" Tới thì tới, sao lại còn buộc nút chết?
Bị nàng quát cho một trận, Trì Hành muốn cười mà không cười được, ngược lại thấy Uyển Uyển đáng yêu cực kỳ. Cơ mà cái nút thắt này không tháo ra được, người khó chịu nhất vẫn là nàng. Trời mới biết, chỉ cần Uyển Uyển chạm vào người nàng một cái là nàng đã cảm thấy như có móng vuốt mèo đang nhẹ nhàng cào cấu, quả thực muốn chết mà.
"Lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta." Nàng dịu dàng dỗ dành: "Uyển Uyển, ta, để ta tự làm."
Thanh Hòa ức chế trong lòng, nhìn nàng ấy dùng nội lực dễ dàng cắt đứt dải vải thô mà nàng loay hoay mãi không giải được, càng tức giận hơn.
Cành mận gai góc được cạo trụi gai nhọn nằm ngổn ngang dưới đất, Trì Hành cười e thẹn: "He he, he he."
Thẩm cô nương bất ngờ tung một cú đá vào bắp chân nàng, Tiểu tướng quân cậy vào thế đứng vững vàng, không hề nao núng, dù bị đánh cũng không hé răng.
"Thú thật đi!"
"Thôi được, ta thú thật, ta thú thật."
Hai người, một người cúi xuống, một người ngửa lên, bốn mắt nhìn nhau.
Ôm tâm lý nhận lỗi chịu phạt, nàng đã giải thích rõ ràng về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
"... Ngày ấy tỷ nhắc nhở ta không sai, Bệ hạ ban cho ta chức vị 'Hành tẩu' thực chất không hề có ý tốt. Bệ hạ sở thích kỳ quặc, thích thần tử lén lút với phi tần, lại kiêng dè phủ Tướng quân, thái y chẩn mạch bình an là nhắm vào ta mà đến. Bệ hạ nghi ngờ thân phận của ta nên đã phái 'sủng phi' dùng sắc đẹp để dụ dỗ, thử xem ta là nam hay nữ."
Dùng sắc đẹp để dụ dỗ?
Hơi thở của Thanh Hòa bỗng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt lấp lánh như phủ đầy tuyết sương, bất chấp cơn thịnh nộ của nàng, Trì Hành cắn răng nói: "Tại tiệc mừng thọ của Thái hậu, Quý phi đã đến Thược Hoa Cung để 'hẹn hò riêng' với ta, giả vờ 'để lại máu' để thao túng thánh ý. Nhờ vậy ta mới thoát khỏi kiếp nạn.
Không lâu sau, Bệ hạ lại nghi ngờ, không chỉ nghi ngờ ta mà còn nghi ngờ cả Quý phi nương nương. Để bảo vệ Trì gia, lấy đại cục làm trọng, ta và nương nương đã hợp tác diễn một vở kịch... Quả nhiên đã lừa được Bệ hạ, khiến ngài không còn nghi ngờ gì nữa."
Thanh Hòa cảm thấy tức nghẹn ở ngực, cả người lạnh toát: "Lừa, lừa như thế nào?"
"Tất nhiên... Tất nhiên là cởi bỏ y phục ngoài... Lúc ấy gần hoàng hôn, trong phòng kín mít, xung quanh tối mịt chỉ còn lại một ngọn nến, bóng nến lấp lánh trên rèm giường, tạo ra hiệu ứng giả tốt đến nỗi không thể phân biệt thật giả..."
"Là giả sao?"
"Là giả, chỉ là một màn lừa gạt người thôi."
Cổ áo Trì Hành bị kéo ra, Thẩm Thanh Hòa hỏi với giọng lạnh lùng: "Chỉ cởi y phục ngoài thôi sao?"
Đã chống đỡ bằng hai cánh tay, nàng không thể ngăn cản, cũng không biết có nên ngăn cản hay không. Giống như chỉ trong vài khoảnh khắc, lại như đã trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng. Tai ù ù, tim đập như trống trận, tiếng trống vang như sấm sét, ầm ầm, ầm ầm, cũng như tiếng sét đánh vào đỉnh đầu, chấn động như ngũ lôi oanh đỉnh.
Chiếc áo bào dệt bằng chỉ vàng bị một bàn tay ngọc thô bạo ném lên tấm thảm nhung. Thẩm gia đích nữ không kiêng nể gì mà nhìn vị "hôn phu" theo lễ nghi của mình, Trì Hành bị nàng nhìn đến trong lòng rối bời, tim đập thình thịch. Một giọt mồ hôi nóng hổi từ cằm Trì Hành nhỏ xuống, tình cờ văng vào đôi môi nhợt nhạt của Thẩm cô nương.
Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa thâm trầm, lao ra trước mặt Trì Hành, cái lưỡi hồng hồng mềm mại thò ra khỏi khoang miệng thơm ngát, nhẹ nhàng chậm rãi liếm đi giọt mồ hôi trên môi dưới của nàng.
Trì Hành hít thở không thông, kinh ngạc đến suýt ngã nhào: "Uyển, Uyển Uyển..."
"Tiếp tục đi."
Tiếp tục? Trì Hành lơ mơ nghĩ: Tiếp tục?
Trong đầu nàng trống rỗng, Thanh Hòa cười lạnh: "Tiếp tục kể về chuyện ngươi với Quý phi nương nương cởi bỏ y phục ngoài."
"Uyển Uyển! Uyển Uyển tỷ đừng hiểu lầm, chỉ là diễn cho có lệ thôi, đừng tin là thật!"
Nàng xấu hổ vô cùng: "Ta không còn mặt mũi nào nhìn tỷ, có vài khoảnh khắc ta đã tưởng nhầm nàng là tỷ. Lúc đó ta vừa sợ hãi vừa lo lắng, sợ lần này diễn không tốt sẽ liên lụy người vô tội, sợ mang đến tai họa cho Trì gia, ta nhớ rất tỷ... Chỉ khi nghĩ về tỷ, ta mới không còn sợ hãi..."
Đôi mắt sáng ngời của nàng thoáng hiện sự đau đớn giằng xé. Trái tim Thanh Hòa bỗng chốc bị nàng đâm vào, đau đến mức như muốn ngừng đập, nàng nhắm mắt lại, hít thở nhẹ, cau mày hỏi: "Ngươi tưởng nhầm nàng là ta cho nên tự trách bản thân sao?"
"Tỷ tỷ..." Đầu lưỡi Trì Hành đắng chát: "Ta dâm loạn tỷ... Ta buộc phải dâm loạn tỷ ở trong hoàn cảnh đó... Không nên như vậy..."
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên trán, má của mỹ nhân. Nước mắt chảy qua làn da ngọc ngà, lăn xuống cổ họng yếu ớt, theo lời tâm sự cay đắng nhất của nàng, ngực Thanh Hòa phập phồng dữ dội, mắt dần mở to.
Tiểu tướng quân nằm phía trên nàng, cằm nhọn nhọn. Sau khi trút bỏ hết tội lỗi, cả người nàng mất đi vẻ tươi sáng rạng rỡ, hàng mi dày cong che phủ mí mắt tạo thành bóng mờ nhẹ, nhìn từ dưới lên, A Trì gầy đi rất nhiều.
Mỏng như tờ giấy, tái nhợt, run rẩy.
Nếu nàng tàn nhẫn hơn, chỉ cần một chút lực là có thể xé nát mảnh giấy này, thậm chí cả mệnh số mơ hồ cũng có thể bị nàng xé nát.
Tiếng khóc thút thít của đứa trẻ, trong bộ quần áo mỏng manh, ảm đạm rách nát trước mắt nàng.
Viên ngọc trong trắng không tì vết bị vấy một chút bụi bẩn, tựa như đóa mẫu đơn trắng tinh khôi bị văng một giọt máu nóng hổi. Mẫu đơn trong trắng, máu nóng đỏ thẫm.
Thanh Hòa ngây người hồi lâu, khi tỉnh lại mới kinh ngạc nhận ra mình không muốn phủi đi chút tì vết này, nhẹ nhàng hỏi han: "Cảm giác dâm loạn ta thế nào?"
"Không tốt, không tốt! Ta sai rồi, ta sai rồi tỷ tỷ, ta không muốn làm như vậy, ta khống chế không được, ta không làm được, ta không còn cách nào khác..."
"A Trì, nhìn ta này."
"Không, ta không nhìn tỷ, ta không dám nhìn tỷ!"
Nàng không ngừng lắc đầu, những cảm xúc giày vò tâm can vỡ òa tan tác, như cành cây trong gió lạnh bị thổi xiêu vẹo. Nàng càng yếu đuối, càng trở nên mê hoặc lòng người. Đây là sự chật vật mà Thanh Hòa chưa từng thấy trong mười mấy năm qua, trong sự chật vật ấy toát lên vẻ thanh tao tột cùng, trong sự hỗn loạn tỏa ra dư vị quý phái.
Thanh Hòa nuốt nước bọt, cánh tay mềm mại đặt trên gáy nàng, chân ngọc khẽ quấn quanh eo thon, ánh mắt lay động: "Ngươi muốn thế à?"
Trì Hành khóc nức nở đến trời long đất lở, đầu óc choáng váng, bỗng dưng eo mềm nhũn, không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng sợ hãi đến mức nước mắt trào ngược lại, hốc mắt và đầu mũi đều đỏ ửng. Mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nàng nức nở nghĩ: Ai có thể chịu đựng nổi đây?
"Uyển Uyển..." Nàng nấc lên: "Uyển Uyển, tỷ đừng như vậy..."
"Như vậy là thế nào? Ta cứ không nghe lời ngươi đấy. Quý phi có quấn chặt như ta không?"
Trì Hành sợ đến mức ngừng nấc, giọng nói khàn khàn: "Không..."
Hơi thở ấm áp phả qua vành tai, chất giọng tuyệt diệu như dòng nước chảy róc rách len lỏi vào màng nhĩ, nhẹ nhàng vang vọng trong tâm hồn, bụng dưới Trì Hành nóng ran, Thẩm cô nương dừng lại rồi lại tiếp tục: "Giọng của nàng có hay hơn của ta không?"
"Không..."
Thanh Hòa áp cánh tay ngọc ngà xuống gáy nàng, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở. Nàng hỏi: "Vậy khi ngươi vui đùa với nàng... có sinh ra phản ứng thú vị nào không?"
Nàng ấy không chịu ngoan ngoãn mà vắt vẻo trên eo mình, Trì tiểu tướng quân hít một hơi lạnh: "Không, sao có thể có? Đầu óc ta chỉ toàn nghĩ về Trì gia, nghĩ về tỷ. Nhớ tỷ lại hổ thẹn với tỷ, giằng co như rơi vào bể khổ, sao có thể——"
"Bây giờ thì sao?"
Trì Hành ngoảnh mặt sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng đáng yêu, lúng túng nói: "Có."
Thanh Hòa cố gắng giả vờ bình tĩnh, ghé sát tai nàng: "Trì gia muốn làm phản chăng? Trì gia có ba nhi tử, sao chỉ có ngươi cải trang thành nam? Ngươi đã từng nghĩ về điều này chưa?"
"Nghĩ đến rồi."
"Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới có thể mình là con át chủ bài của Trì đại tướng quân không?"
Bị nàng khêu gợi mãnh liệt, Trì Hành chịu đựng vô cùng khó khăn, cố gắng kéo suy nghĩ về lại chính đạo, giọng nói trầm thấp: "Đã từng nghĩ."
"Nghĩ đến là tốt." Thanh Hòa thong thả nhả từng chữ, môi lưỡi nhẹ nhàng mấp máy: "Ngươi trêu chọc ta, giúp ta giải tỏa đi."
Gương mặt hơi lạnh chạm vào phần cổ ngọc mềm mại mịn màng của Tiểu tướng quân: "Quỳ xuống, dùng eo."
***
Tất nhiên là hoa quỳnh run rẩy dữ dội, tuyết thơm cũng dần tan.
***
Thẩm Thanh Hòa đã dùng thủ đoạn quyết đoán và táo bạo xóa bỏ dấu ấn mà Tiết Linh vô tình để lại trong tâm trí Trì Hành, đồng thời cũng xóa bỏ sự tự trách và hối hận đang dần nhấn chìm nàng.
Nàng ấy đã dùng hành động để nói với nàng: Không sao, không trách ngươi.
Nàng ấy đã cứu rỗi nàng.
Ban cho nàng cuộc sống mới.
Sự dịu dàng và kiềm chế vốn có của nàng đã trở thành một khung cảnh rực rỡ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí Trì Hành.
Nàng ấy khoan dung nàng, mà cũng trừng phạt nàng.
Hồ nháo một hồi, áo trong bị cuộn lại cũng đã trở nên nhăn nhúm, Thanh Hòa dùng đôi tay mềm mại buông nó xuống cho nàng, che đi vòng eo thon gọn trắng nõn của Tiểu tướng quân. Trông nàng có vẻ mệt mỏi, sai Trì Hành bế nàng đến bể tắm.
"Ngươi đi đi, trước lễ gia quan đừng đến gặp ta."
Hai chân chạm đất, nàng cởi bỏ chiếc áo khoác lông choàng trên vai, chỉ mặc bộ đồ lót mỏng manh bước thẳng vào hồ nước. Dáng người nàng thanh mảnh, uyển chuyển vô song.
Trì Hành cảm kích lau nước mắt, không muốn chọc giận nàng nữa, mềm nhũn tay chân rời đi.
"Cổ áo bị cong."
Âm thanh phát ra từ hồ nước, mỹ nhân thậm chí không thèm quay lại nhìn.
Trì Hành dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy cổ áo xiêu vẹo, nhìn kỹ còn có thể thấy những nếp nhăn còn sót lại do móng tay cào xước. Nàng nâng niu vuốt phẳng, vuốt ve không phải cổ áo, mà là tấm lòng yêu thương của tỷ tỷ.
Nàng đến rồi đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, Thanh Hòa thả lỏng cơ thể xụi lơ ngâm trong bồn tắm.
Nàng muốn trở thành giọt máu, muốn trở thành vệt đỏ thắm làm bẩn đóa mẫu đơn trắng tinh khôi kia, ai cũng không được, Tiết Linh không được, tất cả mọi người đều không được, ngoại trừ nàng.
Chỉ có nàng mới có thể khắc sâu vào trái tim A Trì.
Hoàng quyền, sắc đẹp, ai cũng đừng nghĩ chắn giữa nàng và A Trì.
Nàng cầm lấy đĩa ngọc trắng ngà, im lặng phun ra một ngụm máu nhỏ, khóe mắt còn đọng lại những giọt lệ sau cơn kích tình.