Nước trong chén sứ thanh hoa dần cạn, lặng lẽ được đặt ở giữa bàn vuông. Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào căn phòng, ánh sáng mỏng manh và ấm áp của mùa đông lấp lánh trên mép chén sứ, phản chiếu thứ ánh sáng lung linh huyền ảo.
Đôi môi hơi lạnh của Thanh Hòa ấm lên, môi hé mở, nàng ngả người ra sau, lùi lại một khoảng cách bằng cánh tay, khuôn mặt khó tránh khỏi bị nhuộm hồng.
Mái tóc mây đen nhánh, dung mạo như hoa như ngọc.
Đáng tiếc, Tiểu tướng quân may mắn được mỹ nhân đút thuốc đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền, trái tim Thanh Hòa nhói đau, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết thuốc trào ra đến cằm cho nàng.
"Đây là chuyện gì vậy? Ngay cả một lời giải thích cũng không cho, trái tim ta bị ngươi bóp méo, vặn vẹo, ngày ngày đều bị giày vò..."
Nàng nghiêng người về phía trước, áp trán mình vào trán nàng ấy. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, nàng ngập ngừng dùng răng cắn vào môi dưới mềm mại ấm áp của Tiểu tướng quân.
Kìm nén cơn giận dữ trong hai hơi thở, nàng áp tai mình vào tai nàng ấy và thì thầm: "Ta cho ngươi ba ngày, A Trì, ba ngày thôi. Ba ngày sau nếu ngươi vẫn muốn trốn tránh và không dám đối diện với ta, ta sẽ không đến đây nữa. Ngươi không muốn sống, ta sẽ cùng ngươi chết, chết đi rồi cũng phải làm một đôi oán lữ, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi."
Tấm rèm lay động nhẹ nhàng, người nằm trên giường khẽ nhúc nhích đầu ngón tay như muốn bắt lấy người mình muốn bắt.
Để thuận tiện cho việc đút thuốc, Thanh Hòa một lần nữa quay trở lại Tú Xuân Viện nơi nàng đã sống từ khi còn nhỏ.
Trì phu nhân đích thân đưa người về Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân hỏi han đôi câu về tình hình sức khỏe của cháu rể. Trì phu nhân vừa đi khỏi, bà không hề che giấu sự ác cảm với đích tôn nữ: "Lằng nhằng mãi, trước đó làm gì? Phu quân tương lai của ngươi mà có mệnh hệ gì, ngươi tưởng ngươi có thể yên thân à? Hôn sự đã định, ngươi phải cẩn thận, đừng để hai nhà cãi vã khó coi."
Lão thái thái đối với người ngoài rất tốt, cả đời cay nghiệt chua chát đều dành cho mẫu nữ Tạ Chiết Mi, bà đã lâu không gặp tôn nữ, lúc gặp lại trông như kẻ thù.
Thanh Hòa mắt điếc tai ngơ, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Sức khỏe vốn đã không tốt, dù đang ốm nặng mà nàng vẫn cố gắng đến đây, vừa bắt mạch vừa cho thuốc, lo lắng vất vả, nào ngờ Thẩm lão phu nhân còn chống gậy đuổi theo, chê bai đủ điều.
Liễu Cầm và Liễu Sắt một trái một phải dìu tiểu thư nhà mình, chỉ hận không thể che lại tai của tiểu thư, lòng chua xót vô cùng — đây nào phải là nhà? Đây còn là người thân sao?
Vì sao lão phu nhân không nhìn thấy được điểm tốt của tiểu thư, lại nhất định phải làm nguội lạnh tấm lòng hiếu thảo của nàng chứ?
"Tiểu thư!"
Thanh Hòa loạng choạng, ổn định lại tư thế, hít một hơi thật sâu: "Mắng đủ chưa?"
Thẩm lão phu nhân giật mình, sau đó bực bội: "Ngươi có thái độ gì vậy?!"
Rốt cuộc bà vẫn e dè tôn nữ này, không dám chọc giận nó. Bỏ qua những chuyện khác, bình thường Thanh Hòa tuy tỏ ra dịu dàng, hiền hậu và tốt bụng, nhưng bên trong lại là một con người tàn nhẫn. Chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, nó còn nhớ mình là tổ mẫu của nó hay không?
Đại nghịch bất đạo!
Bà tức giận đến mức ho khan hai tiếng, chúng nha hoàn vội vàng đỡ bà hồi viện. Nếu thực sự xảy ra tranh cãi, Đại tướng quân sẽ đứng về phía ai, thân mẫu hay nữ nhi thân sinh? Chắc chắn là nữ nhi thân sinh.
"Tiểu thư, chậm lại thôi." Liễu Sắt dịu giọng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Thanh Hòa cười tự giễu, xúc động không biết từ đâu đến khiến nàng tránh khỏi sự hỗ trợ của Cầm Sắt: "Ta tự mình đi."
Nữ nhi nhà tướng, làm sao có thể cam lòng bị đối xử như một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ?
Nàng rất hiếm khi hành xử theo cảm tính, hiếm khi tùy hứng và cũng hiếm khi mất lý trí như bây giờ — thân thể gầy yếu, cả trái tim cũng trở nên mong manh.
Thanh Hòa bước vào đình viện với dáng vẻ dịu dàng như liễu rủ trong gió.
Mặc dù nàng đã dọn ra khỏi Tú Xuân Viện nhưng Tú Xuân Viện vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, có hạ nhân phụ trách dọn dẹp hàng ngày, chỉ là thiếu đi nhân khí, lạnh lẽo vắng vẻ, cách bày trí cũng không khác là bao so với trước đây.
Liễu Cầm và Liễu Sắt nhìn thấy vẻ giận dỗi của nàng với bản thân, hối hận vì đã không che giấu đi lòng thương cảm trong tim mình.
Thứ mà tiểu thư không cần nhất đó là sự cảm thông, thương hại của người ngoài.
Đối với người kiêu ngạo và thông minh như vậy, thương hại nàng chẳng khác nào sỉ nhục nàng.
Dù mang trong mình một thân bệnh tật, nàng vẫn là đích nữ của Thẩm gia, mang trong mình khí chất tướng môn khác biệt với những kẻ thư sinh!
Hương an thần trong nhà chính được thắp lên, lư đồng mạ vàng chạm khắc hình thú kỳ lạ tỏa ra làn khói nghi ngút. Thanh Hòa bình tĩnh lại, không còn từ chối Cầm Sắt hầu hạ nữa, cơ thể ngả ra chiếc giường êm ái rộng rãi trong khuê phòng.
Nàng mệt quá rồi, chỉ muốn chợp mắt một lát. Khi tỉnh dậy, ăn tối xong nàng còn phải cho A Trì uống thuốc.
Nàng không cảm thấy buồn.
Chỉ cần trên thế giới này có một người chân thành yêu nàng, nàng đã là người may mắn, là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Còn có A Trì.
Nàng còn có A Trì.
Mí mắt nặng trĩu khép lại, mệt mỏi ập đến, khi Liễu Sắt bưng nước nóng vào phòng, người trên giường đã ngủ say.
Bởi vì những gì lão phu nhân nói hôm nay, mặt trời chưa kịp xuống núi, Thẩm Duyên Ân đã cãi nhau với nương một trận. Vị Trấn Quốc đại tướng quân đã từng tắm máu nơi sa trường nay cũng cảm thấy mệt mỏi. Nữ nhi chịu trở về nhà khiến hắn vui mừng hơn ai hết, nhưng liệu đây còn là nhà nữa hay không?
Hắn vốn dĩ tuấn tú, vạm vỡ, nhưng ở độ tuổi ba mươi bốn mươi, tóc mai đã điểm bạc vì lo toan việc nhà. Bất lực tựa lưng vào ghế, hắn nói: "Nếu nương mãi mãi không học được cách trở thành một tổ mẫu được mọi người kính trọng, chi bằng hãy lên núi 'an hưởng tuổi già' đi."
Lên núi?
Thẩm lão phu nhân đang xoay tràng hạt thì ngừng tay, không thể tin nổi: "Ngươi dám, ngươi dám ngỗ nghịch bất hiếu?"
"Bất hiếu" là một tội lớn ở Đại Vận triều. Nếu truyền ra ngoài, không những con đường làm quan sẽ bị cản trở mà còn có thể bị đâm sau lưng.
Lửa giận đè nén bấy lâu của Thẩm Duyên Ân bùng phát, ánh mắt trở nên u tối: "Đúng vậy, hài nhi bất hiếu, lẽ ra hài nhi nên bất hiếu từ lâu, tội danh, bêu danh, một mình con gánh chịu. Nếu nương muốn hủy hoại cơ nghiệp của tổ tiên Thẩm gia thì cứ việc. Đây là lần cuối cùng, nếu nương không nghe lời con khuyên, đừng trách nhi tử vô tình!"
Hắn hất tay áo bỏ đi, chỉ muốn thoát khỏi thứ tình mẫu tử ngột ngạt này, thoát khỏi thứ kinh kệ khó tụng này.
"Thằng hỗn láo, thằng hỗn láo! Bất kính với trời, bất kính với trời..." Thẩm lão phu nhân hoa mắt chóng mặt, ngã ngửa ra sau, ngã vật ra đất.
Bà đã lớn tuổi, ngã mạnh một cái khiến cả Thẩm phủ náo loạn.
Thanh Hòa bị đánh thức.
Vừa tỉnh ngủ, tinh thần của nàng đã tốt hơn nhiều. Nàng nâng tay xoa trán, hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy? Ồn ào quá."
Vẻ mặt Liễu Sắt kỳ quái, thấp giọng nói: "Là lão phu nhân, lão phu nhân không cẩn thận ngã đập đầu."
Thanh Hòa trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào giữa lông mày: "Có nghiêm trọng không?"
"Trông có vẻ rất nghiêm trọng. Thái y trong cung cũng tới đây... Tiểu thư có muốn đến xem không?"
"Thay quần áo đi."
***
Thẩm đại tướng quân nhìn thấy nữ nhi từ xa đi tới, tâm trạng phức tạp, hai cha con sóng vai đứng trước cửa, cùng nhau nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt mà im lặng không nói gì.
Mạng đã được cứu nhưng lão phu nhân đã lớn tuổi, cú ngã khiến bà bị chấn thương não nặng, phần đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh. Cái miệng vốn luôn sắc bén, lời nói như dao đâm, giờ đây đã không thể nói rõ ràng, miệng méo mó, phản ứng chậm chạp.
Phú quý oai phong suốt hơn nửa đời, nay bỗng nhiên rơi vào kết cục này, Thanh Hòa thương xót nhìn tổ mẫu của mình, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho bà.
"Bây giờ thì tốt rồi, bà ấy an tĩnh rồi." Trong lòng Thẩm Duyên Ân phức tạp, mái tóc bạc trên thái dương càng thêm chói mắt, nam nhi có lệ không dễ rơi, hắn không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt nữ nhi, thúc giục: "Có cha ở đây, con đi lo việc của con đi."
Thanh Hòa cũng không có ý định ở lại lâu, nàng nhìn nam nhân này một cái, cuối cùng vẫn không đành lòng: "Nếu con có thể cứu được bà ấy thì sao?"
Thẩm đại tướng quân lấy khăn ướt lau mặt cho nương: "Không cần đâu. Làm ầm ĩ suốt bao nhiêu năm, giờ đây yên tĩnh thế này, cũng tốt."
"Cha."
Thẩm Duyên Ân ngẩng đầu lên.
"Cha cảm thấy khó chịu, khóc cũng không sao. Nữ nhi cáo lui." Nàng hành lễ với Thẩm Duyên Ân, sau đó hành lễ với lão phu nhân trông có vẻ đờ đẫn, quay người đi ra ngoài.
"Thanh, Thanh, Thanh Yến..."
Lão phu nhân đột nhiên trở nên kích động, cố gắng thốt ra vài lời.
Thẩm đại tướng quân đau nhói trong tim: "Đó là Thanh Hòa, là nữ nhi của con Thanh Hòa! Nương, bao giờ nương mới tỉnh ngộ? Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi, A Mi có điểm nào không tốt? Thanh Hòa có điểm nào không tốt?"
Hắn vô cùng đau lòng, nước mắt giàn giụa.
Lão phu nhân nhìn thấy hắn khóc, tựa hồ bị dọa sợ, vết thương đau nhức, không hiểu hắn đang nói gì.
***
Thanh Hòa đến Trì gia vào đêm khuya.
Chuyện của Thẩm gia cách một bức tường, mọi người ở Trì gia rất nhanh đã biết. Đáng tiếc, Thẩm lão phu nhân ở tuổi xế chiều lại có kết cục như vậy.
Sau khi đút thuốc, Thanh Hòa cũng không vội rời đi, nàng kéo ghế tròn lại gần giường, một tay chống cằm, kể cho Trì Hành nghe chuyện xảy ra ban ngày.
Nàng đã từng có cảm tình với tổ mẫu. Cũng chỉ là quá khứ.
Lúc đó còn nhỏ, nàng không hiểu thế nào là lạnh lùng. Về sau có thêm Thanh Yến, so sánh hai người với nhau khiến nàng nhận ra rằng mình không được chào đón trong nhà này.
Hài tử không có nương giống như cỏ dại, cỏ dại tuy mềm mại nhưng sức sống mãnh liệt, chỉ cần một cơn gió xuân, mầm non sẽ nhú ra từ lòng đất.
Năm này qua năm khác, gió xuân lại thổi.
"Ta chính là ngọn cỏ dại đó, chưa bao giờ là hoa, cũng không phải đồ sứ. Hoa vốn được cắm trong bình để trang trí và ngắm nhìn, đồ sứ được đặt trên cao hoặc trong lòng bàn tay để mọi người chiêm ngưỡng và thưởng thức.
Đời người đầy rẫy những thăng trầm không có hồi kết. Thay vì tự trách bản thân, trốn tránh thực tại, chi bằng đối mặt với khó khăn, dũng cảm tiến lên, vượt qua mọi chông gai. Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không?"
Thanh Hòa gục đầu lên mép giường, mỉm cười nói: "Ta cũng không biết rõ nữa, ta chỉ có thể nói vài lời, không nói hết được những điều tốt đẹp của ngươi. Nhưng nếu ta là cỏ, vậy thì ngươi chính là mặt trời trên không trung, là cơn gió thoảng qua trong ngày xuân, trong sáng, rộng mở, nồng nhiệt là ngươi, dịu dàng, ấm áp cũng là ngươi.
Nhưng A Trì à, cái gì quá cũng không tốt, ngươi không thể vì 'sạch sẽ' 'rộng mở' mà đánh mất chính mình. Thế gian này rất phức tạp, quyền thế phức tạp, yêu hận phức tạp. Ngươi nói đao của ngươi chính là con đường của ngươi, nhưng đao có thể chém mở ra một con đường, có thể làm thẳng một con đường được không?
Ngươi khác với người thường như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Với ta ngươi có thể chân thành, nhưng đối với người ngoài, ta mong ngươi khéo léo tinh ranh. Như vậy, sẽ không ai có thể làm hại ngươi được.
Hiểu rõ thế thái nhân tình nhưng không dửng dưng, lõi đời mà vẫn giữ tấm lòng trong sáng. Ta sẽ cố gắng hết sức để ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, A Trì, đừng làm ta thất vọng..."
Đêm đó nàng nằm ở mép giường nói chuyện với Trì Hành hồi lâu, cuối cùng cũng không biết ngủ từ khi nào.
Trời sáng, đút thuốc xong, Thanh Hòa bước ra khỏi phòng thì bị hai huynh đệ Trì Anh và Trì Ngải chặn lại.
Nàng hơi nhướng mày, hai vị công tử khom người hành lễ: "Đa tạ Thẩm cô nương đã cứu mạng!"
"Không cần cảm tạ, người một nhà không nói hai lời."
Trì Anh và Trì Ngải đỏ mặt tía tai, nghiêm túc tạ lỗi với nàng. Thanh Hòa nghe được mặt mày hơi cong, nhất là khi nghe đến hai chữ "em dâu" kia, nụ cười của nàng càng trở nên ấm áp hơn.
Nàng đi đi lại lại giữa hai nhà Trì Thẩm suốt hai ngày, ngày thứ ba là kỳ hạn cuối cùng của nàng dành cho Trì Hành.
Mặt trời ló rạng ở phía Đông.
Bên trong chiếc màn lụa, người đã hôn mê suốt mấy ngày nay khẽ rung động mí mắt, từ từ mở ra.
Chân khí thuần dương tự động lưu chuyển trong cơ thể, âm thầm chữa lành vết thương ở tim mạch. Trì Hành nhìn chằm chằm vào màn trướng trên cao, chìm vào mơ hồ: Nàng đã ngủ bao lâu rồi?
Nàng nằm đó bất động, mơ và thực liên tục khuấy động trong đầu nàng những cơn bão dữ dội.
Không thể trốn tránh được nữa rồi.
Có những chuyện không thể né tránh.
Cũng không thể tiếp tục hồ đồ nữa.
Nàng muốn cho Uyển Uyển một lời giải thích, muốn cha nương sau này không phải lo lắng nữa.
Mèo con kêu "meo" một tiếng rồi nhảy lên giường, móng vuốt của nó chạm vào tấm chăn gấm mềm mại. Trì Hành vuốt ve đuôi mèo, nhắm mắt suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.
Cửa bị đẩy ra.
Hai người lần lượt bước vào.
"Phu nhân, con tới rồi."
Tỷ tỷ? Trì Hành dựng tai lên, ngay sau đó ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của cháo gạo nếp.
"Vất vả cho con rồi."
"Không vất vả." Thanh Hòa nhận lấy chén nhỏ, ngồi nghiêng người trên mép giường, thổi nhẹ hơi nóng trên mặt muỗng rồi nhẹ nhàng đút thức ăn.
Muỗng canh chạm vào kẽ môi, Trì Hành đói không tả nổi, ngoan ngoãn nuốt cháo thơm ngon theo từng muỗng đút.
Ánh mắt Thanh Hòa lấp lánh, vẻ mặt mệt mỏi bỗng chốc hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng. Nàng giả vờ không nói gì, đút hết cháo rồi bắt đầu đút thuốc.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc càng ngày càng gần, Trì Hành căng thẳng nắm chặt khăn trải giường dưới người.
Thẩm cô nương lén lút thì thầm bên tai nàng: "Nếu ngươi còn không tỉnh dậy, ta sẽ hôn ngươi đấy."
"!"
Thanh Hòa đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân đến đút cho ngươi vẫn tốt hơn. Ta có việc phải làm, đi trước đây."
"Hả? Đừng đi!" Trì Hành nhảy bật khỏi giường, đôi chân trần đạp lên thảm lông mượt, chạy một hơi đến trước mặt mỹ nhân: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta..."
"A Hành!"
"Nhãi ranh, ngươi còn biết tỉnh dậy sao?"
Sự xuất hiện của phụ tử Trì gia đã cắt ngang lời nói sắp sửa thốt ra của Trì Hành. Tận dụng cơ hội này, Thanh Hòa đã bình tĩnh thoát thân.
"Uyển Uyển!"
Trì phu nhân khoác áo ngoài cho nữ nhi: "Con bé ở ngay bên cạnh, không chạy xa được đâu, không phải đói rồi sao? Ăn cơm trước đã."
Đối diện với ánh mắt quan tâm tha thiết của cha nương và huynh trưởng, Trì Hành cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng tinh ý nhận ra những nếp nhăn mới xuất hiện ở khóe mắt của nương, nhìn thấy sợi tóc bạc ẩn hiện trong mái tóc của cha, nàng quỳ xuống: "Hài nhi bất hiếu, khiến cha nương lo lắng, từ nay về sau Trì Hành nhất định sẽ sửa đổi lỗi lầm..."
"Được, được." Trì đại tướng quân miệng cứng nhưng lòng mềm: "Đứng dậy, đứng dậy đi!"
"A Hành, ngươi phải cảm ơn em dâu thật đàng hoàng, nàng thực sự đã hao tâm tổn sức vì ngươi." Trì Anh thay mặt Thẩm cô nương nói một câu công bằng, Trì Ngải đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Trì Hành nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc tỉnh lại, hỏi: "Nàng lại bị bệnh à?"
"Đúng vậy, ngươi không biết bản thân ương bướng đến mức nào ư? Ngay cả việc đút thuốc cũng là——"
Trì Ngải kịp thời bịt miệng đại ca lại.
Tâm tư của Tiểu tướng quân động đậy, vành tai dần dần ửng đỏ: "Uyển Uyển đối xử với ta, tự nhiên là không có gì không tốt."
***
Trở về Tú Xuân Viện, Thanh Hòa an tâm ngủ nướng một giấc.
Trì Hành sau một trận ốm nặng, tỉnh lại có vẻ đã giác ngộ.
Nàng có nội công thâm hậu, đã tỉnh là tỉnh, tâm kết được giải, nàng ăn no uống say, tắm rửa sạch sẽ gột bỏ mọi mệt mỏi, tinh thần rạng rỡ, khiến người ta gặp lại không còn lo lắng cho nàng nữa.
Mặt trời lặn về hướng Tây, Trì phu nhân nhìn nữ nhi đeo cành mận gai vượt qua bức tường cao chạy đến viện Thẩm gia, lắc đầu, không nói gì.
Liễu Cầm và Liễu Sắt bật cười trước bộ trang phục mới mẻ của nàng, vui mừng vì nàng đã đến.
"Tỷ tỷ đâu?"
"Đang ngủ trong phòng ạ."
Trì Hành biết rõ còn cố hỏi: "Ta có thể đi vào không?"
Liễu Cầm Liễu Sắt trao đổi ánh mắt, sau đó thối lui.
Trì tiểu tướng quân đeo cành mận gai trên lưng, bước vào khuê phòng của vị hôn thê.
Hương thơm thanh tao, nội thất tĩnh lặng. Cởi bỏ đôi ủng dài, nàng nhẹ nhàng đặt chân lên tấm thảm len, quỳ gối trước giường, ánh mắt lộ ra vẻ say mê không thể che giấu.
"Tỷ tỷ......"
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta chỉ muốn hòa hảo với tỷ tỷ mà thôi."
Tràn đầy tình cảm chất chứa trong lòng không biết bày tỏ ra sao, nàng mỉm cười không tiếng động, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc mảnh mai của Thanh Hòa buông xuống bên gối, ánh mắt lấp lánh, cổ họng khẽ động, không kìm nén được mà hôn lên mái tóc mềm mại thơm tho ấy.
Hơi thở trong vắt, tươi mát quẩn quanh đầu mũi, Thanh Hòa giấu mình trong chăn gấm, những ngón chân trắng ngần như ngọc không nhịn được cuộn tròn.
Lần này tỉnh dậy, cảm giác mà A Trì mang lại cho nàng càng mạnh mẽ hơn.
Như thể đả thông kinh mạch nhâm đốc, thoạt nhìn đã có phong thái của một cao thủ, cố ý vô tình trêu người, thực sự có vài phần ý vị khơi gợi lòng xuân. Nàng thầm nhịn cười, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua môi mỹ nhân, cả cơ thể mềm mại của Thanh Hòa run lên, giọng nói trong trẻo, vang xa nhưng không kém phần tinh nghịch của Trì Hành vang lên: "Tỷ tỷ, nếu tỷ không dậy, ta sẽ hôn tỷ đấy."
"Càn rỡ."
"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?" Trì Hành thẹn thùng thu tay lại, cất đi vẻ cười đùa, quỳ gối trang nghiêm trước mặt nàng.
Cành mận gai sau lưng cũng lọt vào tầm mắt Thanh Hòa, ánh mắt nàng bỗng trầm xuống, những rung động vừa được khơi gợi cũng theo đó mà chìm lắng.
"Trì Hành có lỗi, bây giờ xin chịu đòn nhận tội với tỷ tỷ. Tỷ tỷ muốn đánh muốn phạt đều được, chỉ cần đừng phớt lờ ta."
Thanh Hòa nghiêng người nhìn nàng, cái cổ thon dài trắng ngần lộ rõ những đường gân thanh mảnh, mái tóc đen tuyền như dòng nước chảy trôi theo từng cử chỉ của nàng.
Tóc càng ngày càng đen, da càng ngày càng trắng, ngay cả khi đang ốm đau cũng có sức hút hơn hẳn so với phần lớn mọi người. Chiếc chăn gấm che chắn trước ngực, nội y trắng muốt ôm sát lấy thân hình mảnh mai của nàng. Cổ áo hé mở một khe hở nhỏ, khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng chính điều đó lại càng khơi gợi sự tò mò và hấp dẫn.
Trì Hành miệng khô lưỡi khô, nàng cắn vào đầu lưỡi, khôi phục ba phần thanh tỉnh.
"Nhìn ta này."
Một cánh tay thon thả như ngọc từ trong chăn thêu hoa tường vi thò ra, nhẹ nhàng đặt lên gáy Tiểu tướng quân.
Bàn tay se lạnh lướt qua gáy, từng tấc từng tấc tiến lên đến cằm, khiến cho Trì Hành không tự chủ được mà cúi người về phía trước, tạo điều kiện thuận lợi cho nàng "làm bậy".
Thanh Hòa dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Ngươi nhìn ta thật này."
Mặt Trì Hành ửng hồng, tai cũng đỏ bừng, vội vàng kéo chăn gấm che đi thân hình mảnh mai lộ rõ ra ngoài của nàng. Nàng muốn che, nhưng Thanh Hòa lại cố tình không cho che, nàng tức giận hất tung chăn gấm, túm lấy cổ áo Tiểu tướng quân kéo thẳng về phía giường: "Ngươi không dám nhìn ta sao?"
Sức lực của nàng mềm như bông, nhưng Trì Hành cảm thấy áy náy cho nên không dám làm trái ý nàng, chỉ trong chớp mắt đã để nàng đạt được mục đích.
Sắc mặt Trì tiểu tướng quân đột ngột thay đổi, hoảng hốt gọi một tiếng "tỷ tỷ", hai tay vội vàng chống lên gối, sợ đè trúng nàng, hai chân và lưng căng cứng như dây cung.
"Nói đi." Thanh Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ngươi đang giấu ta chuyện gì?"