Mùa đông trời tối sớm, Trì Hành ôm cành mận gai, mềm chân bước ra khỏi khuê phòng của vị hôn thê, sao trên bầu trời sáng lấp lánh.
Uyển Uyển đang tắm trong bể tắm.
Nghĩ đến lý do nàng ấy phải tắm, Trì tiểu tướng quân cảm thấy eo bụng nóng bừng, nàng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu để trèo qua bức tường cao giữa hai phủ.
Phủ Tướng quân.
Bệnh của Trì Hành còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng chạy tới Thẩm gia, giờ ăn tối đã đến mà người vẫn chưa về, Trì phu nhân đang định sang nhà bên cạnh gọi người, vừa bước ra cửa đã thấy Trì Hành lơ mơ không nhìn đường, đâm thẳng vào tường.
Nàng giơ tay chặn lại.
Trán Tiểu tướng quân đập vào lòng bàn tay của nương.
Trì phu nhân bực bội nhưng vẫn lo lắng cho nữ nhi, hỏi: "Sao lại mất hồn mất vía vậy? Bị ai hút hồn rồi à?"
Trì Hành giơ tay xoa xoa trán, vứt cành mận gai đi, ngượng ngùng nói: "Không có ai hết. Nương, con về phòng đây, con muốn chợp mắt một lát."
"Không ăn cơm hả?"
"Đợi con đói tỉnh rồi ăn."
Trì phu nhân nhìn nàng đi, nhướng mày nhìn sang cách vách: Chậc! Không phục không được, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không biết A Hành với Thanh Hòa ai "khắc chế" ai.
Trở về phòng, Trì tiểu tướng quân cởi áo trong áo ngoài, chui vào trong chăn bông mềm mại, trong phòng đang đốt địa noãn, nàng vén chăn gấm che trên người lên, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo và bụng phẳng lì không có tí thịt thừa nào của mình.
Tinh thần cưỡi ngựa phi qua từng ngọn núi.
Hương thơm của sương sớm thấm đẫm vào lớp quần áo, qua nhiều lớp che chắn mà vẫn lưu lại chút thanh nhã ở nơi đây, nhưng cũng đã bốc hơi từ lâu theo nhiệt độ của cơ thể.
Tối nay nàng không tắm, không nỡ tắm.
Ngẩng đầu lên, không khỏi mơ tưởng: Liệu hương thơm thanh nhã từ chốn bảo địa phong nguyệt kia đã thấm sâu vào da thịt mình chưa?
Cổ họng Trì Hành khát khô, ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn vào hư không, như thể đang tái hiện lại tình cảnh mỹ diệu kia từ góc nhìn của người ngoài cuộc.
Quá đẹp.
Đẹp đến nghẹt thở, khiến người ta phải xấu hổ.
Không có chăn mà vẫn cảm thấy nóng.
Đầu ngón tay như có như không vuốt ve quanh eo.
Nàng ma xui quỷ khiến mà nghĩ: Uyển Uyển phát tiết ở đây.
Không giữ lại chút gì, hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm, nhiệt tình nhưng vẫn kiềm chế.
Mây mưa khiến người ta phát điên.
Điên cuồng muốn chết vì nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, cuộn chăn lại, nằm nghiêng quay mặt vào tường, buộc mình phải nghĩ đến chuyện khác.
Uyển Uyển giận rồi.
Uyển Uyển không để ý tới nàng nữa.
Trì Hành ngậm góc chăn, dùng ngón tay đếm xem còn bao lâu nữa mới đến lễ gia quan.
Hai tháng bảy ngày.
Nàng buông lỏng hàm.
Để ta chết đi, một ngày cũng không chờ được nữa.
Nhiệt độ trong cơ thể bị một chậu nước lạnh dập tắt, Tiểu tướng quân rên rỉ hai tiếng rồi chọn cách trùm đầu đi ngủ.
Nàng không muốn tắm.
Nếu có thể, cả đời này nàng cũng không muốn rửa cái eo quý giá của mình.
Nhưng nghĩ tới Uyển Uyển thích sạch sẽ, Trì Hành đang làm ổ trong chăn đập vào giường, vô cùng đau đớn — ngày mai tắm!
Người có tình uống nước cũng no, nàng hãm sâu vào trạng thái kỳ lạ mà không ai hiểu được, suốt đêm không dậy ăn cơm.
Nhìn thấy ánh nến trong Minh Quang Viện đã tắt, Trì phu nhân thở dài lắc đầu: Xem ra món canh gà hầm này chỉ có thể để dành ngày mai A Hành dậy rồi ăn.
Tâm tư của người trẻ tuổi như một cơn gió lạ, lúc thì thổi về phía Đông, lúc thì thổi về phía Tây, nhưng dù thổi đến hay thổi đi, tất cả đều xoay quanh vị cô nương mang tên "Thanh Hòa".
Nữ nhi của nàng lao đầu vào biển tình cuồng nhiệt, cam tâm tình nguyện bị tình yêu cuốn đi, là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu.
Mọi chuyện đều chưa rõ ràng, ai dám chắc chắn điều gì chứ?
***
Minh Quang Viện.
Trời còn chưa sáng, Trì Hành bò dậy khỏi giường, mặc quần áo đi đến suối nước nóng tắm.
Nàng cực kỳ tiếc nuối nhìn vòng eo trắng nõn mềm mại của mình.
Vốc một nắm nước vẩy lên xương quai xanh, cả người trượt xuống, tựa lưng vào bức tường ngọc mịn màng, Tiểu tướng quân từ từ nhắm mắt lại trong làn sương mờ ảo.
Hình ảnh cánh tay mảnh mai như ngó sen của giai nhân nhẹ nhàng quấn quýt hiện lên trong tâm trí nàng.
Nàng khẽ vuốt ve gáy mình, chìm đắm trong ký ức về cảnh tượng Uyển Uyển ôm chầm lấy cổ nàng và nức nở bên tai.
Hương thơm tản ra từ trong xương cốt, vòng eo thon thả, bộ đồ lót trắng như tuyết lơ lửng gợi lên sự cám dỗ tinh tế mà ngây thơ của thế gian, xinh đẹp đến không giống người thường.
Hai đôi chân ngọc thực sự không nặng bao nhiêu, vòng eo thon bị véo rồi lại bị nhấc lên, tiếng va chạm tạo ra những gợn sóng hồng trần, viên ngọc tuyết trắng phau nhuộm thành màu son.
Phân phân hợp hợp, quấn quýt bên nhau, khơi dậy khoái cảm mơ hồ.
Trì Hành hít một hơi nặng nề, dùng tay đập mạnh vào nước khiến nước bắn tung tóe: Không được nghĩ nữa.
Trời đã sáng rỡ, Trì tiểu tướng quân hít vào một luồng khí trời không biết từ đâu mà tràn đầy năng lượng, miệt mài rèn luyện trên thao trường.
Bệnh tình của nàng vẫn chưa khỏi hẳn nhưng chiến lực lại không tầm thường, cho dù cả đêm không ăn gì nhưng tỉnh dậy vẫn tràn trề năng lượng.
Mười tám loại binh khí lần lượt được rèn luyện, trong tiết trời mùa đông lạnh giá mà cả người toát mồ hôi.
Ra mồ hôi cũng tốt.
Ra mồ hôi còn đỡ hơn ra cái khác.
Nàng cầm lấy khăn tay được nha hoàn đưa cho, lau qua loa mồ hôi trên đầu, quay người đi đến suối nước nóng để rửa sạch mồ hôi. Không lâu sau, nàng thay một bộ y phục tuấn tú chạy đi ăn sáng.
Trì Anh và Trì Ngải đã dùng xong bữa sáng từ sớm và vội vã đến quân doanh, Trì đại tướng quân thậm chí còn đi sớm hơn để lên triều.
Trì phu nhân liếc nhìn nàng: "Nương còn tưởng con sắp đắc đạo thành tiên rồi, hóa ra vẫn nhớ phải ăn no."
"Nương ơi, đừng ghẹo hài nhi nữa, cho con nếm thử món canh gà người nấu đi. Đứng xa như vậy mà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm! Làm con thèm chết rồi!"
"Con mà cũng thèm một chén canh gà sao?"
"Còn không phải là vì canh nương nấu sao, canh nương nấu không phải sẽ khiến người ta thèm chết sao?"
Trì Hành nghiêm túc dỗ dành, đôi mắt đẹp tràn đầy sự chân thành.
Người làm nương không nên tranh cãi với nữ nhi, nàng hừ hừ: "Miệng lưỡi dẻo quẹo."
Khuôn mặt nhỏ của Trì Hành lộ ra vẻ đỏ ửng đáng nghi, Trì phu nhân khó hiểu: Uống canh thì uống canh đi, đang yên đang lành ngươi phát xuân cái gì?
Nàng thực sự không muốn thừa nhận đây là khối thịt từ trong bụng mình bò ra.
"Nương, nương còn canh gà không? Cho Uyển Uyển một chén nữa."
Nàng háo hức sắp xếp mọi việc, vội vàng ăn no rồi ôm bình gốm đựng canh gà chạy đến Tú Xuân Viện.
Đi được nửa đường, nàng chợt nhớ Uyển Uyển đang giận mình nên đành phải đi tìm hai tỷ tỷ Liễu Cầm Liễu Sắt. Cuối cùng cũng đưa được chiếc bình gốm đựng canh ra ngoài, Trì Hành về nhà quấn lấy nương để học nấu canh.
"Con học nấu canh làm gì?" Trì phu nhân ra vẻ nghi ngờ.
Trì Hành đang định nói "nấu canh cho Uyển Uyển uống" nhưng lại nhớ đến tính hay ghen của nương, khuôn mặt nhỏ của nàng nhếch lên, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Con học nấu canh xong là có thể nấu cho những người thân yêu nhất uống rồi."
Người thân yêu nhất.
Không có gì sai.
Tuy biết rõ tám phần là vì Thẩm cô nương nhà bên nhưng Trì phu nhân vẫn bị nàng dỗ dành đến mặt mày hớn hở.
Cách một bức tường.
Tú Xuân Viện.
Hôm nay Thanh Hòa dậy muộn hơn bình thường nửa canh giờ.
Khi xuống giường, hai chân của nàng mềm nhũn nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. Nàng tắm rửa chải đầu xong thì chuẩn bị ăn sáng.
Nhìn trên bàn có thêm một bình gốm đựng canh, nàng hỏi: "Từ đâu ra vậy?"
"Sáng sớm tinh mơ Tiểu tướng quân đã đưa tới ạ."
Muỗng sứ đặt trên cái chén nhỏ phát ra tiếng leng keng lanh canh, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm cô nương hơi trầm xuống: "Ta còn chưa nguôi giận, ai cho phép nàng đưa tới đây? Trả về đi!"
Liễu Cầm lộ vẻ khó xử: "Nô tỳ mà không nhận sao Tiểu tướng quân chịu? Nàng gấp đến tái mặt, nô tỳ niệm tình nàng có ý tốt nên mới nhận lấy. Hay là tiểu thư nếm thử xem, ngon thì chúng ta giữ lại, còn nếu không ngon thì chúng ta gửi trả canh và bình gốm luôn?"
Nói nghe hay thật, nếm cũng nếm rồi sao trả về được nữa?
Thanh Hòa thầm bực mình vì tâm phúc bên cạnh cũng hướng về người nọ. Dưới sự khuyên nhủ chân thành của Liễu Cầm và Liễu Sắt, cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng nhấp một ngụm canh gà.
Hương vị tươi ngon, thanh mát không ngán.
Nàng hơi đỏ mặt, trực giác cho biết có lẽ A Trì sẽ đắc ý khi nàng nhận món canh này.
Nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta, bị "viên đạn bọc đường" của nàng ấy bắn phá liên tục, sao nàng giận được nữa?
Đôi lông mày cong vút nhíu lại vì khó xử.
"Lần sau không được phép nhận nữa."
Liễu Cầm Liễu Sắt không hiểu vì sao tiểu thư lại phải lạnh lùng với người trong lòng mình, gật đầu đồng ý.
"Nương ơi, nương mau thử đi. Canh này con nấu có mùi vị thế nào?"
Trì Hành nhăn khuôn mặt nhỏ, bưng canh gà đưa đến bên miệng nương.
Dù sao đây cũng là do áo bông nhỏ tự tay làm dưới sự hướng dẫn của mình, hương vị tạm ổn, cũng được, Trì phu nhân không chút áp lực mà khen ngợi một câu: "Ngon lắm."
"Ngon thật sao?"
"Rất ngon."
Được nương động viên, Trì Hành mới yên tâm. Quay sang xào vội vài món rau thanh đạm, canh thời gian làm món cá quế chiên xù, lần lượt cho vào hộp đồ ăn, Trì Hành chạy đến bức tường của hai nhà, lén lút học tiếng mèo kêu.
Nghe thấy "tiếng mèo", Liễu Cầm cảnh giác mà phân biệt được giọng nói trong trẻo của Tiểu tướng quân, bước một chân ra ngoài, Thanh Hòa đi ra từ cửa phòng: "Không cần để ý."
Liễu Cầm và Liễu Sắt nhìn nhau, không biết Tiểu tướng quân đã đắc tội tiểu thư ở chỗ nào.
Tiếng "mèo" kêu khiến người ta khó chịu.
"Lấy cây đàn của ta ra đây."
Liễu Sắt ngoan ngoãn ôm đàn đến.
Những ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn vang lên, tiếng "mèo" kêu thế nào cũng không thể sánh được với một bản "Phá trận khúc" sôi nổi và hùng tráng.
Trì Hành vừa cầm hộp cơm vừa lo lắng, nghĩ cũng biết tại sao Liễu Cầm Liễu Sắt lại không đến. Uyển Uyển không muốn "của biếu là của lo, của cho là của nợ", lại còn thấy nàng phiền, phiền đến mức bắt đầu đàn!
Nàng nhìn bữa trưa không thể giao được, trong lòng lo lắng sốt ruột.
Khi bản nhạc kết thúc, con "mèo" đang nấp ở góc tường dường như đã quay trở về, không còn tiếng kêu nào vang lên nữa. Thanh Hòa cảm thấy buồn chán, không muốn ăn cơm, một mình trốn vào trong phòng hờn dỗi.
"A—"
"Suỵt!"
Trì Hành trèo tường một cách nhẹ nhàng thanh thoát: "Các ngươi không nhìn thấy ta."
Hai người Cầm Sắt thức thời, lập tức che mắt lại.
Đặt hộp đồ ăn xuống như kẻ trộm, Trì Hành rời khỏi Tú Xuân Viện nhẹ nhàng như chim én.
Nàng biết tại sao Uyển Uyển lại giận mình, nàng diễn một vở kịch với Quý phi, sau khi xong việc lại im lặng tránh né, vô duyên vô cớ khiến cho mọi người lo lắng buồn bã, Uyển Uyển giận nàng cũng phải.
Uyển Uyển giận nàng, bởi vì trong lòng Uyển Uyển có nàng.
Uyển Uyển yêu nàng.
Nếu không yêu nàng, với bản tính cao khiết của nàng ấy sẽ không làm chuyện đó với nàng.
Tình dục bắt nguồn từ tình yêu, và từ tình yêu sinh ra muôn vàn nỗi buồn. Sao nàng có thể để nàng ấy hờn dỗi một mình chứ?
Cho dù nàng không chịu gặp mình, nên dỗ thì vẫn phải dỗ.
Mối quan hệ giữa hai người thực sự khác với người ngoài kể từ khi nàng giúp đỡ nàng ấy giải tỏa tâm lý. Trên đoạn đường dài của cuộc đời, Trì Hành đối đãi với Thẩm Thanh Hòa chung quy vẫn có sự khác biệt.
Nàng bước lên thang, cẩn thận nhìn về phía Tú Xuân Viện, chờ một canh giờ vẫn không thấy Cầm Sắt vứt đồ ăn mình nấu ra ngoài, nàng cười khúc khích, cực kỳ xinh đẹp.
Uyển Uyển vẫn mềm lòng.
Thẩm cô nương mềm lòng cầm chiếc đũa dài gắp một miếng cá vào miệng.
Không phải tay nghề của đầu bếp trong nhà, cũng không phải tay nghề của Trì phu nhân.
Nàng sững sờ, thử nếm mỗi thứ trên bàn một chút, rồi nhìn về phía Liễu Cầm.
Liễu Cầm vội vàng xua tay: "Nô tỳ không có lấy!"
Liễu Sắt cũng xua tay: "Oan cho nô tỳ!"
"..."
Chẳng lẽ đống đồ ăn này mọc cánh bay đến bàn ăn của nàng sao? Thanh Hòa bị hai người chọc giận đến bật cười.
Nhìn sắc mặt của nàng, Liễu Cầm thấp giọng hỏi: "Người muốn vứt đi sao?"
"Lãng phí, xa hoa lãng phí."
"..."
Liễu Cầm Liễu Sắt thành thật câm miệng.
Đúng là thông minh như tiểu thư, khi thiên vị thì cũng không có lý lẽ gì.
***
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Tiểu tướng quân làm trộm xong thì nằm bò trên cây thang, nhìn sang Tú Xuân Viện bên cạnh. Đồ ăn không bị vứt đi, nàng cười rạng rỡ, hình ảnh Uyển Uyển ăn một cách thanh lịch, tao nhã hiện lên trong tâm trí khiến tim nàng ngứa ngáy.
Nàng ấy đã mở ra cho nàng một chương mới trong cuộc đời, viết vào trong trái tim nàng những dòng chữ "tình yêu và niềm vui", những ký ức cùng với Quý phi tỷ tỷ không còn khuấy động bất kỳ mưa gió nào trong lòng nàng được nữa, mưa gió trong cuộc đời nàng chỉ có Uyển Uyển.
Gió giật mưa rào.
Hương thơm tản ra từ trong xương cốt.
Nàng ấy xua tan đi nghi ngờ của nàng, dùng hành động để đón nhận nàng, nói cho nàng rằng từ đầu đến cuối đều là đôi bên tình nguyện, Trì Hành đối với nàng tràn đầy lòng biết ơn và tình yêu.
Nàng cảm thấy rất phấn khích trước sự khác biệt của mối quan hệ này.
Nằm trên cây thang, cho dù chỉ nhìn ngắm những cành khô cỏ úa trong Tú Xuân Viện cũng khiến nàng cảm thấy mãn nguyện.
Nàng nhất thời hoảng hốt.
Những ngày Uyển Uyển không để ý đến nàng, nàng thường xuyên ngẩn ngơ thất thần.
Thanh Hòa khoác áo choàng tuyết, tay ôm lò sưởi bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm đá, nhìn thấy một cái đầu nhô ra từ ven tường bên kia.
A Trì đang thất thần.
Tận dụng cơ hội nàng đang ngẩn ngơ, Thanh Hòa dùng ánh mắt tỉ mỉ lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt nàng. Có lẽ do nàng đã được dẫn dắt bước vào thế giới ái tình, nếm trải niềm vui nhân thế nên giờ đây mặt mày của người này lại thêm phần quyến rũ khó tả. Không cười cũng động lòng người, khi cười lại càng thêm hút hồn.
Người thì đứng trên bậc thềm đá, dịu dàng nhìn người kia.
Người thì nằm trên thang, mê mẩn nhớ đến người ta.
Mèo con đi dạo tới lui, ngẩng cổ lên, kêu meo meo về phía Trì Hành.
Tiểu tướng quân chợt giật mình, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt trong veo xinh đẹp của vị hôn thê.
Nàng sợ đến mức run rẩy, nói năng lộn xộn: "Ta, ta đang ngắm cảnh, không phải đến gặp tỷ, ta không có làm trái thỏa thuận. A, Uyển Uyển, ta—"
Nàng vội vã xua tay, không đợi Thanh Hòa quay lưng trở về phòng, từ phía tường bên kia truyền đến tiếng hỗn loạn của thang đổ sập và người ngã xuống.
"Ôi! Eo của ta——"
"Tam công tử! Tam công tử, sao ngài lại ngã? Không sao chứ?" Gã sai vặt vội vàng chạy tới.
Trì Hành sĩ diện, nghĩ rằng Uyển Uyển bên kia chắc chắn nghe được tiếng động, nàng thầm xấu hổ, hận không thể đưa tay che miệng hắn.
"Chuyện bé xé ra to! Eo của bổn Tiểu tướng quân làm bằng sắt, ngã một chút thì sao chứ?"
Nàng cố gắng đứng thẳng người, vội vã quay về để nương đắp thuốc cho.
Eo là nguồn vui sướng, tuyệt đối không thể làm bị thương!
Nghe nàng dõng dạc nói eo làm bằng sắt, trong chớp mắt vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Thanh Hòa tan biến như băng tuyết tan chảy.
Trên môi nàng nở một nụ cười, tâm phục khẩu phục: Eo của A Trì quả thực rất rắn chắc, thon gọn săn chắc, dù có va đập mạnh đến đâu cũng không gãy được, sức lực của cánh tay cũng rất tốt.
Tốt đến kỳ lạ.
Trở về phòng, Thanh Hòa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, viết ra phương thuốc trị thương cho eo nàng: Mùa đông năm nay thật là dài đằng đẵng.