Mùa đông lạnh giá dường như cố ý chống đối con người, mãi chẳng chịu qua đi. Sau vài ngày nắng đẹp, Thịnh Kinh thành lại một lần nữa chìm trong màn tuyết trắng xóa. Những bông tuyết lấp lánh, tinh khôi thi nhau rơi xuống mái nhà, cành cây, con đường dài, phủ lên bờ vai rộng hẹp của người qua đường.
Phủ Trụ Quốc đại tướng quân, Minh Quang Viện, trong phòng.
Sau khi dán một đống thuốc, Trì Hành nằm trên giường không ngừng rên rỉ: "Úi! Đau quá, đau quá nương ơi! Nương nhẹ chút đi!"
Tiểu tướng quân ra vẻ trước mặt hạ nhân trong phủ, đến lúc về phòng rồi mới hiện nguyên hình. Trì phu nhân giận dữ trừng mắt nhìn nàng: "Đau là để cho con nhớ lâu, còn nhỏ mà tật xấu không thiếu, suốt ngày leo thang, ngồi góc tường, cũng chỉ có Thanh Hòa nuông chiều con, không có việc gì lại đi ra vẻ oai phong làm gì?"
"Còn không phải là vì con nhớ nàng sao!" Trì Hành cúi đầu ủ rũ một hồi lâu không nói gì, đau cũng không kêu một tiếng, mặt vùi vào cái gối mềm, nằm im không nhúc nhích như một con cá mặn chẳng có tí tinh thần nào.
Trì phu nhân không đả kích nàng nữa, nhẹ nhàng bôi thuốc xong, nhìn xuống phần eo thon mềm của nữ nhi: "Mấy ngày tới phải nghỉ ngơi đi."
"Con biết rồi..." Nàng héo úa, giọng nói nghèn nghẹn.
"Con sao vậy?"
Trì Hành ngước mặt lên từ gối mềm: "Uyển Uyển còn giận con."
Trì phu nhân biết nàng mới rơi vào lưới tình, lúc này là lúc nồng nhiệt và mãnh liệt nhất, không thể nào thoát ra được. Nghĩ đến việc người mình yêu thương chỉ cách một bức tường mà không thể gặp được, quả thực là một cảm giác khó chịu.
Nàng đau lòng nữ nhi, cũng hiểu A Hành ngớ ngẩn, giọng nói vô thức dịu dàng: "Vậy con nghĩ thử xem làm thế nào để nàng hết giận đi."
Tiểu tướng quân cau mày suy nghĩ, nhanh chóng quyết định: "Con muốn viết một bức thư cho nàng!"
Thấy chữ như thấy người, bút mực đưa tình, chẳng phải lãng mạn lắm sao?
Nàng nói muốn viết thư, nha hoàn đưa tới văn phòng tứ bảo, Trì Hành nằm trên giường tay cầm bút, nghĩ tới đâu viết tới đó, viết một mạch.
Khi đặt bút xuống, nàng mới nhận ra mình nói nhiều quá.
Mười mấy trang giấy dày đặc, như trút ra hết nỗi nhớ nhung chất chứa mấy ngày qua cho vị hôn thê xem.
Giờ Mẹo hai khắc, Thẩm gia, Tú Xuân Viện.
Tiểu tướng quân nhà bên trượt ngã từ thang xuống, bị thương ở eo nên không thể tự tay nấu nướng nữa. Đêm nay sẽ không còn ai lén lút đưa hộp cơm đến, Thanh Hòa muốn cười, nhưng trong lòng lại có chút xót xa và hụt hẫng không thể kiểm soát.
Thói quen là một thứ sức mạnh đáng sợ, có thể khiến con người đắm chìm trong niềm vui, cũng có thể khiến con người từ trên cao ngã xuống.
Lòng nàng xúc động cảm thán, sau đó lặng lẽ ăn cơm.
Trên bàn ăn bày ba món canh và một món mặn. Đĩa đựng thức ăn không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay của trẻ nhỏ bảy tám tuổi. Khi đã no sáu phần, nàng buông đũa xuống.
Liễu Cầm bưng chén trà xanh đưa cho nàng.
Sau khi súc miệng đơn giản, nàng ngẩn người một lúc, lấy từ trong tay áo ra một tờ đơn thuốc: "Đưa đến tận tay Trì phu nhân của Trì gia."
"Dạ."
Liễu Sắt cầm đơn thuốc đi sang nhà bên cạnh, đi qua đi lại rất nhanh, không chỉ đưa đơn thuốc mà còn mang về lá thư mà Tiểu tướng quân viết cho tiểu thư.
Cả một xấp dày, không biết làm thế nào mà người nọ lại nói nhiều như vậy.
Thanh Hòa nhận lấy thư, tâm trạng rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, đuôi lông mày phảng phất vẻ vui mừng kín đáo, bước chân nhẹ nhàng tiến về thư phòng đọc thư.
Cửa thư phòng đóng lại, nàng một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, ngồi trong chốc lát đã đứng dậy đi về phía nhuyễn tháp bên cạnh.
Vớ tuyết dẫm lên thảm len mềm mại và ấm áp, nàng ngả người vào tiểu tháp, tìm tư thế thoải mái để nằm xuống, thân thể mềm như bông, ỷ vào vòng eo mềm mại, lười biếng như một chú mèo con khi không có ai nhìn.
Ngón chân co lại, rũ bỏ vẻ ngoài đoan trang điềm tĩnh thường ngày, đôi mắt giấu nụ cười, không che giấu được sự mong đợi đối với lá thư này.
Như thể đọc thư là một điều đẹp đẽ hiếm có, cần dùng tâm trạng thư thái nhất để đón nhận nỗi nhớ nặng trĩu của người nào đó.
Mở phong thư, nàng cong mi nhìn vào, bên tai như có vị Tiểu tướng quân mọc miệng mèo đang sống động, tươi tắn mà kêu "meo meo" với nàng, có chút ồn ào, lải nhải, lại có chút đáng yêu.
Văn phong như nước chảy, vừa hài hước vừa dí dỏm nói những chuyện vặt vãnh trong nhà, bỗng chuyển hướng để bày tỏ lòng biết ơn vì sự yêu thích của nàng:
[...Trời ạ, Uyển Uyển, ta có tài đức gì mà xứng được nàng yêu thích cơ chứ? Nàng biết được tình cảm của ta dành cho nàng từ lúc nào vậy? Trước đây ta còn lo lắng nàng không có ý với ta, giờ đây thật tuyệt vời, giấc mơ đã thành hiện thực.
Dạo này lúc nào ta cũng mơ về nàng, Uyển Uyển, nàng thật tốt với ta, nàng đã mở ra cánh cửa thất tình lục dục bên trong ta, đưa ta bước vào một thế giới đầy màu sắc, kỳ diệu mà xa lạ. Ta thích như vậy, còn nàng thì sao?
Uyển Uyển, ta sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với tình yêu lấp lánh của nàng. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng ái mộ ta, trái tim của ta như không còn thuộc về mình nữa. Tâm của ta không lúc nào là không muốn bay qua bức tường đó để đến trước mặt nàng, đi vào giấc mơ của nàng.
Giờ đây ta vừa vui sướng lại vừa khổ sở. Nàng không quan tâm đến ta, nàng nên như vậy, là do ta đã làm sai. Nhưng chuyện cũ nên gác lại rồi phải không? Nàng hành hạ ta như thế này thật tàn nhẫn, nàng càng mang đến cho ta nhiều bất ngờ, những ngày tháng nàng lạnh nhạt với ta càng thêm khó khăn. Ta đại khái hiểu được ý đồ của nàng rồi.
Thanh Hòa tỷ tỷ, nàng vĩnh viễn là Thanh Hòa tỷ tỷ mà ta kính trọng, nhưng giờ đây khi gọi nàng là 'tỷ tỷ', ta lại cảm thấy một sự gần gũi mà trước đây chưa từng có. Uyển Uyển, ta đã cầu xin ông trời cho chúng ta mãi mãi giữ được sự thân thiết này, mong rằng chúng ta sẽ luôn gắn bó keo sơn.]
"Gắn bó keo sơn..." Thanh Hòa cười dịu dàng, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi, cách nói chuyện cũng khác hẳn.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh A Trì viết bức thư này, nụ cười nở rộ trên môi, cầm bút viết tuôn trào những lời muốn nói trước mặt nàng.
Nàng ấy dùng hành động để mở lòng mình với nàng, lấy trái tim nồng nhiệt, chân thành đưa cho nàng nhìn.
A Trì chính là như vậy. Một khi đã thấu hiểu, sáng tỏ rồi, không bao giờ sợ hãi để cho nàng nhìn thấy.
Thoáng đãng, rộng rãi.
Mang theo một tinh thần hăng hái và nhiệt huyết.
Như một chiến binh xông pha trận mạc, chinh phục trái tim của nàng, khiến cho nàng vui buồn hờn giận, thậm chí là bật khóc vì hạnh phúc tột độ.
[...Còn nữa, đa tạ tỷ tỷ đã mềm lòng. Sao tỷ tỷ lại có thể mềm lòng như vậy chứ? Làm cho ta ngại quá đi, mỗi ngày đều muốn rửa tay nấu canh cho nàng, làm trâu làm ngựa cho nàng.
Ta thực sự không cố ý vi phạm ước định, lén lút gặp nàng. Ta chỉ đang đứng bên tường viện mình để ngắm cảnh thôi, hai chúng ta như vậy có thể coi là 'chạm mặt ngẫu nhiên' rồi! Đáng tiếc, ông trời ghen ghét người tài, ta lại ngã từ trên thang xuống.
Ngã đau lắm, chắc nàng cũng nghe thấy rồi. Đáng thương cho bổn tiểu tướng quân còn muốn mạnh miệng, kết quả vết thương ở eo lại không tha cho người ta.
Có lẽ vì dạo này ta quá tự mãn nên ông trời cũng không nhìn nổi nữa. Ai bảo ta có tỷ tỷ đây? Ta có tỷ tỷ, giống như mèo có cá, cá có nước, nước sinh ra vạn vật, biến hóa thành bốn mùa xuân hạ thu đông. Nếu ta như con ngựa hoang rong ruổi ngàn dặm, tỷ tỷ chính là sợi dây cương kìm hãm ngựa, trói buộc tâm của ta.]
Thanh Hòa phì cười, ngã xuống tháp.
"Thật là lắm lời, ai muốn làm dây cương chứ?"
Mắt nàng hơi nheo lại, nụ cười lấp lánh, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta không thể trở thành người điều khiển ngựa sao?"
Nếu nàng thân cường thể kiện, nhất định phải làm con ngựa A Trì này mệt chết đi.
Ai bảo nàng ấy đánh cắp trái tim nàng sớm như vậy?
Mang trong mình một sự không phục không thể giải thích được, nàng tiếp tục đọc tiếp.
[...Tuổi còn trẻ sao có thể để eo không dùng được cơ chứ? Ta sẽ dưỡng thương cẩn thận, sau này tỷ tỷ muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, ta chịu được hết! Trì Hành chỉ mong được giúp tỷ tỷ thư giãn cả đời!]
Nàng tràn đầy khí phách, Thanh Hòa lấy thư che mặt, hơi thở rối loạn, phải mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Nàng đưa tay kéo chăn gấm che ngực, cổ ửng hồng.
[Đây là cảm giác rung động tuổi trẻ sao? Còn kích thích hơn cả việc thả cương cho ngựa hoang chạy điên cuồng. Nhưng ta không biết tỷ tỷ đang khổ sở hay vui sướng, nàng đang khóc là vì ta đã làm tổn thương trái tim nàng, hay vì tư vị vui sướng thật sự tra tấn người, có lẽ là cả hai.
Tỷ tỷ, nàng đẹp vô cùng, ta viết đến đây lại nhớ đến vẻ đẹp của nàng, bụng dưới bỗng dưng nóng lên, huống chi sự lúng túng ngày ấy khi chạm vào nhau? Nàng không nhìn thấy ta lúng túng, nhưng ta nghĩ rằng cỏ thơm mọc um tùm, mưa xuân tuôn xối xả đều không bằng sự nồng nhiệt mà nàng khơi gợi trong ta...
Thảo nào cha nương lại thích quấn quýt bên nhau. Chỉ nhìn lén một góc mà lòng ta đã bị mê hoặc. Mong có một ngày nào đó được cùng tỷ tỷ tung cánh bay cao.]
Thanh Hòa nghiêng người qua một bên, nhìn trang này thật lâu không lật tiếp.
Nàng quả thực có ý định mượn chuyện vui để khóc một chút, không ngờ A Trì trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nhận ra được.
A Trì trong thư quả thật táo bạo hơn nhiều so với A Trì ở ngoài đời. Nàng tận hưởng sự chân thành, thẳng thắn mà trần trụi này, nàng đọc say mê, ánh mắt dừng lại ở cụm từ "cỏ thơm mọc um tùm, mưa xuân tuôn xối xả", khóe môi cong lên đầy hài lòng.
Hai người vẫn còn một chặng đường dài phía trước, yêu nhau chỉ là khởi đầu cho con đường của hai người. Trước đây là nàng theo đuổi A Trì, nhưng hiện tại A Trì đã chịu dừng lại nắm lấy tay nàng.
Trái tim nàng đập loạn nhịp, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tờ giấy hoa đào nhuộm mùi mực thơm.
Mới đầu khi say mê một người chỉ hận không thể để cả thế giới biết, muốn giấu nhưng cũng không muốn giấu. Nàng đã qua cái giai đoạn xúc động ấy từ lâu, giờ đây chỉ lặng lẽ nhìn A Trì bộc bạch lòng mình một cách chân thành, nồng nhiệt như lửa.
A Trì như vậy, sẽ lao đầu vào tình trường giống như lao đầu vào chiến trường. Trì tiểu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, không chỉ am hiểu chiến tranh mà còn am hiểu tình trường.
Bút mực của nàng lưu lại dư hương, từng bước chinh phục trái tim cô nương gia bằng sự chân thành. Vốn xem nàng là người ngây thơ, nhưng giờ đây đã giác ngộ mà không cần thầy dạy.
[... Nhắc đến 'Hành tẩu trong cung', ta cực kỳ ghét, mỗi lần nghĩ đến lại rùng mình sợ hãi. Kỳ nghỉ sắp hết, nghĩ đến việc sắp phải trở lại cung làm việc, ta phiền muộn không kể xiết. Sao trên đời lại có chuyện hoang đường, có người hoang đường đến thế? Người thường đã thấy kỳ lạ, huống hồ là quân vương?]
Khi viết những dòng này, lời nói của nàng ấy vô cùng hung hãn, Thanh Hòa đè nén sự xấu hổ của mình, vẻ mặt lạnh lùng.
[Đúng là hôn quân! Trong thanh thư sử sách, đế vương chính là tấm gương cho muôn dân, những kẻ dâm loạn hậu cung đều không phải người. Kẻ thù xuất hiện từ chính nhà mình, tai họa phát sinh từ trong tường thành. Không phải ta bất kính với quân vương, nhưng dựa vào những điều nhỏ mà suy ra những điều lớn, nếu cứ thế này thì sớm muộn gì thiên hạ cũng sẽ sụp đổ! Hôn quân vô đạo, ép người ta làm 'gian phu', ghê tởm!]
Tiểu tướng quân tức giận đến mức chữ viết trở nên cẩu thả và dữ dội hơn nhiều.
[......Thật sự là đầu óc có vấn đề, đầu óc bình thường thì không thể làm ra chuyện này được, để tính kế lâu dài, Quý phi tỷ tỷ đã đề xuất kế hoạch 'mang thai giả', nàng nói xem ta làm sao có thể đồng ý được chứ?
Ta không đồng ý, nhưng cha không cho phép. Đây là chuyện trọng đại, thiên hạ này chung quy vẫn là hoàng triều Triệu thị, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ta nói trước với nàng, tỷ tỷ tốt đừng giận ta nữa nha.
Chuyện không như ý muốn, rốt cuộc là do ta quá yếu đuối. Đợi đến khi ta làm lễ gia quan, nhất định sẽ cầu xin cha xúi giục ngôn quan tấu lên, bổn tiểu tướng quân tài giỏi như vậy, sau khi tròn mười tám tuổi không nên ở lại thâm cung mà hành tẩu nữa, cái chức vụ rách nát này, ai thích ai muốn thì cứ lấy đi!
Thế gian rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không biết còn đỡ, một khi đã biết, chỉ toàn thấy bẩn thỉu. Mỗi khi nghĩ đến cái chức 'Hành tẩu' này, ta lại muốn nói một câu: Cái quái gì vậy? Thứ khỉ gió, tức chết ta!
Đương nhiên giận thì giận, nhưng ta cũng muốn làm nên chuyện gì đó. Không làm hành tẩu nữa thì ta đến quân doanh. Cho ta làm tiểu binh cũng được, ta không kén chọn.
Nửa tháng trước ta vào thư phòng của cha, vô tình nhìn thấy một số chuyện trên đời. Ta đã lường trước mấy năm gần đây biên cương sẽ không được yên bình. Các nước láng giềng tham vọng bừng bừng, luôn tìm cách lấn chiếm lãnh thổ rộng lớn của triều đại vĩ đại của chúng ta. Những kẻ man di vô lễ, lấy việc ức hiếp phụ nữ và trẻ em của Vận Quốc ta làm vinh quang.
Chết tiệt, nếu ta làm binh làm tướng, ta sẽ ra chiến trường rèn luyện một phen, nếm mùi máu tanh, tích lũy quân công. Sống trên đời, dù sao cũng phải cứng cỏi mới có thể thuận lợi trong mọi việc.
Ta còn có thể dựa vào phủ Tướng quân mà oai phong được bao lâu nữa? Núp lùm dưới bóng người khác, chẳng khác nào người câm nuốt hoàng liên. Sau lễ gia quan ta đã trưởng thành, sao có thể tiếp tục ở Thịnh Kinh này cùng đám công tử bột hung hãn so dũng khí chứ?
Thế sự giúp cho người ta nhìn rõ con đường phía trước, bất lực và ức chế thúc ép con người tiến lên. Ta mong chờ ngày chiến tranh nổ ra, tuy chiến tranh nổ ra thì lê dân bá tánh phải chịu khổ, nhưng hổ lang không diệt trừ, rốt cuộc cũng là tai họa.
Nỗi đau nhất thời còn hơn nỗi đau muôn đời. Vận triều có Trấn Quốc đại tướng quân, Trụ Quốc đại tướng quân, nhưng nhìn vào văn võ bá quan trong triều đình mười mấy năm qua, có mấy viên tướng lĩnh tài ba ngoại trừ cha ta và cha nàng?
Thế hệ trước ngày càng suy tàn, thế hệ sau một nửa chìm đắm trong sự sung túc xa hoa, trở nên hèn mọn, tự cao tự đại. Nửa còn lại chưa từng trải qua gian truân thử thách, non nớt như chim non.
Bệ hạ trọng văn khinh võ, một lòng giành lấy quyền lực. Đương nhiên, đại ca và nhị ca của ta đều là nam nhi tốt, là anh hùng trong thiên hạ. Nhưng mà anh hùng không có đất dụng võ, tịch mịch như tuyết rơi.
Bệ hạ đã già, không còn hùng tâm tráng chí, Thái tử ta đã gặp vài lần, là một kẻ hèn nhát, chỉ biết hưởng thụ. Nếu hắn lên ngôi, e rằng Vận triều ta sau này chỉ còn nước cầu hòa. Giang sơn Đại Vận rộng lớn tưởng chừng rực rỡ, hoa lệ, nhưng thực chất ẩn chứa vô vàn nguy cơ. Những lời này ta đã ấp ủ trong lòng từ lâu, không biết nói cùng ai...
Thật nực cười! Tướng sĩ nơi biên ải năm này qua năm khác canh gác biên cương, không được về nhà. Ở đế đô cách xa vạn dặm, quân thần âm thầm tranh giành quyền lực, đao quang kiếm ảnh. Quân vương không dung nạp người khác, vậy sao thần tử không thể phản? Quân minh thì thần hiền, quân ác thì thần tử khó lòng tốt. Ta thực sự bị Bệ hạ làm cho ghê tởm chết đi...]
Ở cuối trang, bằng một nét bút lông đơn giản, một khuôn mặt khóc và một khuôn mặt giận dữ được vẽ ra, phá vỡ đi vẻ mặt nghiêm túc của nàng.
Non sông tuy gấm vóc nhưng ẩn chứa mầm mống bệnh tật, muốn loại bỏ cần phải đổ máu.
Nàng mừng thay cho A Trì đã nhận thức được điều này, mừng vì nàng ấy không bị lạc mất bản lĩnh và ý chí trong cuộc sống an nhàn vô lo.
Xem ra lúc ban đầu không hay biết gì bị ép phải "thông đồng gian dâm" với Quý phi đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng nàng ấy.
Chỉ là "mang thai giả"...
Bệ hạ muốn lợi dụng huyết mạch con nối dõi để phá vỡ thế cục vinh nhục cùng chia của hai phủ, diệt trừ hoàn toàn Trì gia, đồng thời phá hủy vinh quang mà Trì gia đã dày công xây dựng, dùng máu đúc lên qua bao thế hệ. Có thể thấy, y căm hận phủ Trụ Quốc tướng quân đến phát điên.
Quý phi nương nương dùng "mang thai giả" để xoa dịu đế tâm, nào ngờ sau khi "mang thai giả" lại xuất hiện "sảy thai giả".
Để Bệ hạ tận mắt chứng kiến âm mưu tan vỡ, đây cũng là một cách "tru tâm".
Cuộc chiến giữa quân vương và trọng thần sẽ ngày càng gay gắt, không vì sự nhân nhượng của bất kỳ bên nào mà nương tay.
Ai mất bình tĩnh trước, người đó sẽ thất bại trước. Đây là cuộc chiến tâm lý.
Trì gia đã quyết tâm làm phản, còn Thẩm gia thì sao?
[... Mong rằng những biến động này sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của chúng ta. Ta sắp sửa mười tám tuổi, lập xuân này tỷ tỷ cũng đã hai mươi, hôn sự của chúng ta là lời vàng ngọc của Bệ hạ, hoàng thất cứng rắn xen vào chuyện hôn nhân của trọng thần, ngày nào thành hôn cũng cần trong cung ban chỉ dụ, phiền phức vô cùng.
Lại nói về quyền thế, quyền thế áp bức con người. Bệ hạ rõ ràng không muốn hai phủ kết thân, trước đó đã định ra ba năm sau sẽ tổ chức hôn yến, tính từ ngày Lan Tiện Chi chết trên lôi đài chiêu thân đã ba năm ba tháng, trì hoãn mãi, ta xem y còn có thể trì hoãn thế nào nữa?
Cùng lắm thì ta đi khóc lóc, nói rằng ta nhớ tức phụ, muốn sớm được ở trong vòng tay êm ái của nàng 'ra vào bảy lần', liều mình mất hết sĩ diện cũng phải khiến Bệ hạ xấu hổ.
Hầy, ta liều mình mất hết sĩ diện cũng không sao, chỉ sợ đầu Bệ hạ có vấn đề, dù sao y cũng là vua của một nước, nếu y không biết xấu hổ, phát điên lên thì ta cũng không có cách nào.
Không chỉ ta không có cách nào, hai phủ sao có thể vì Bệ hạ trì hoãn hôn kỳ mà làm phản? Danh không chính, ngôn không thuận, nói ra sẽ là trò cười lớn nhất thiên hạ, viết vào sử sách cũng sẽ bị người đời sau chế giễu. Đây là chuyện gì chứ?
Ta thực sự muốn rước tỷ tỷ về nhà, chăn đơn gối chiếc, tỷ tỷ đắp chăn ngủ sao mà ấm bằng ta được, đắp chăn ngủ không bằng ngủ ta, ngủ với ta rất ngon, không tin tỷ tỷ thử là biết liền.
Quốc gia đại sự đọc xong thì đốt ngay nhé. Còn những 'ngôn từ tục tĩu' của ta, tỷ tỷ tự mình xử trí.
——A Trì của Uyển Uyển, lưu.]
Đọc xong mười mấy lá thư, Thanh Hòa búng nhẹ vào góc thư, cười: "Nàng còn biết 'ngôn từ tục tĩu' sao. Trưởng thành rồi ghê gớm lắm à? Nhìn xem nàng đắc ý kìa."
Tuy cảm thấy tiếc cho từng trang tâm huyết đó nhưng nàng biết không thể qua loa.
Giấy trắng mực đen đã cháy thành tro, chỉ còn lại vài trang nhi nữ tình trường riêng tư của hai người. Nàng không trả lời, cũng không muốn trả lời.
Nàng đã khổ tâm theo đuổi một người, giờ đây A Trì mới chớm nhen tình ái, nàng cũng muốn nếm thử cảm giác được thiên vị.
Không phải thiên vị vì là thanh mai, mà là vì nàng thực sự là vị hôn thê mà trái tim nàng ấy đã chọn, là người có thể cùng nhau "ra vào bảy lần" trong chốn êm ái, một mối quan hệ thân mật.
Nhưng "ra vào bảy lần" đối với nàng là vô cùng khó khăn.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy, đùa giỡn kiểu này chắc mất cả mạng.
Thẩm cô nương dịu dàng thùy mị chẳng hề chê bai lời nói thô tục của người thương, lời thô tục nhưng tâm ý tinh tế, rất hay, rất mới mẻ.
Nàng thích sự trầm tĩnh chững chạc của A Trì khi cầm Đường đao, cũng thích sự bồng bột vụng về nhưng ẩn chứa nét tinh nghịch của nàng ấy.
Như vậy rất tốt.
***
Nói về Trì Hành, sau khi viết xong lá thư dài mười mấy trang gửi cho vị hôn thê, nàng cười ha hả đến mức không ngậm được miệng. Nàng viết rất sướng tay, cố tình nói những lời thô lỗ như muốn chứng tỏ bản thân đã trưởng thành.
Mang trong mình sự không cam tâm và cố chấp của lứa tuổi này.
Trong khoảng thời gian diễn kịch với Quý phi tỷ tỷ, nàng đã được truyền dạy, tuy là giả nhưng cũng thực sự học hỏi được một ít kiến thức.
Lại chơi chọt eo cùng Uyển Uyển cách một lớp y phục, có với nhau những lạc thú thầm kín. Nói về chuyện này, vẫn là nàng bị động trước, sau đó mới chủ động, cũng xem như hòa một ván.
Hơn nữa, nói chuyện như vậy cũng có những điểm thú vị riêng.
Cực kỳ sảng khoái.
Đặc biệt là khi tưởng tượng ra phản ứng của Uyển Uyển sau khi đọc thư, nàng đã nóng lòng muốn gửi thư đi.
Chưa kịp dặn dò tâm phúc đáng tin chuyển thư, Liễu Cầm đã mang thuốc trị thương cho eo tới.
Liễu Cầm là người Uyển Uyển tin tưởng, giao thư cho nàng, nhìn theo bóng nàng trèo qua tường cao, Trì Hành mới hân hoan ôm lấy đơn thuốc, xem đi xem lại.
Trong lòng Uyển Uyển vẫn nghĩ về nàng.
Thấy chữ cũng như thấy người.
Nhìn ngắm những nét chữ thanh nhã, mạnh mẽ trên bức thư, lòng nàng ấm áp vô cùng.
Nửa canh giờ sau, Liễu Cầm mang đến hai lọ thuốc trị thương, một lọ để uống, một lọ để thoa ngoài.
Theo lý thuyết, đáng lẽ nàng phải vui mừng khi nhận được thuốc, hơn nữa nàng cũng thực sự vui mừng, nhưng vui chưa được bao lâu nàng đã sờ cằm suy nghĩ lung tung.
Lá thư của nàng sẽ không khiến Uyển Uyển "sa ngã" đấy chứ?
Chậc!
Nàng cũng nói rất nhiều chuyện đứng đắn mà!
Thẩm Thanh Hòa là người như thế nào, những người quen biết nàng sẽ có những câu trả lời khác nhau, nhưng trong vô vàn câu trả lời ấy, luôn có một điểm chung.
Thông minh.
Vốn dĩ Uyển Uyển thông minh xuất chúng, khi còn là thanh mai hay tỷ tỷ, Tiểu tướng quân không hề cảm thấy áp lực. Nhưng giờ đây, nàng ấy không chỉ là thanh mai, không chỉ là tỷ tỷ nữa.
Vì vậy, nàng muốn cùng nàng ấy tâm sự chuyện tình cảm, đồng thời bàn luận về những vấn đề quốc gia đại sự, cũng có chút ý khoe khoang bản thân.
Nàng muốn nói với nàng ấy rằng, nàng cũng có lòng yêu nước thương nhà, là một nữ nhi nhà tướng quân kiên cường bất khuất, hoàn toàn khác biệt với những công tử vô công rồi nghề ăn chơi trác táng ở Thịnh Kinh.
Sớm hay muộn nàng cũng sẽ tỏa sáng, đứng ở vị trí được người người kính ngưỡng.
Nàng sẽ nỗ lực để xứng đáng với tình yêu của nàng ấy.
Khi thích một người, đặc biệt là trong giai đoạn đầu, ta chỉ muốn khoe khoang như chim công xòe đuôi, mong người thương nhìn ngắm mình nhiều hơn.
Trì Hành đau eo, trở về phòng nằm xuống giường.
Chú mèo con phóng người nhảy lên lưng nàng, cuộn tròn định ngủ một giấc thật ngon. Tiểu tướng quân "hừ" một tiếng: "Ngươi biết tìm chỗ ngủ nhỉ?"
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một chú mèo nhảy vào bồn hoa, kêu meo meo ở ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên, mèo con trên lưng nàng đá chân sau một cái và vội vã chạy ra ngoài. Trì Hành giáo huấn mèo chưa được một nửa, chớp mắt mèo đã chạy mất.
Nghe kỹ thì con mèo chạy đến bắt cóc mèo nhà mình có vẻ như là con mèo Uyển Uyển nuôi ở cách vách.