Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 1



1

 

Ta như nhặt được trân bảo.

 

Thái tử mặt lạnh, trầm giọng nói với ta:

 

"Trẫm và Thái tử phi tâm ý tương thông. Cố Lan Từ, ngươi an phận làm một trắc phi, đừng mong ân sủng."

 

Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Thần thiếp đã hiểu."

 

Trong đầu chỉ đang nghĩ ngày mai nên ăn món gì, còn muốn ăn thêm loại điểm tẩm nào.

 

Nào có tâm tư quản hắn với Thái tử phi có tâm ý tương thông hay không.

 

Hôm sau, ta đã được ăn món sư tử đầu (thịt viên chiên) mà ta hằng mơ ước.

 

Buổi chiều, Thái tử phi mang theo một đĩa trái vải đỏ au đến thăm ta.

 

Ta lần đầu tiên được nếm trái vải, cảm động không kể xiết.

 

"Thái tử phi, người đối với ta thật tốt, nhất định là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của ta!"

 

"Thật đó, ta có bốn ca ca, vẫn luôn ao ước có thêm một vị tỷ tỷ."

 

Thái tử phi vô cùng nhu hòa, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, nụ cười như hoa đào nở rộ.

 

"Vậy từ nay chúng ta xem nhau như tỷ muội."

 

"Cố muội muội, nếu muội ở Đông cung có chỗ nào không quen, cứ việc nói với ta."

 

Ta trông mong nhìn Thái tử phi.

 

"Có thể cùng tỷ tỷ dùng bữa được không?"

 

Bàn tiệc của Thái tử và Thái tử phi, liệu có nhiều món ngon hơn chăng?

 

Ta vô cùng hiếu kỳ.

 

Ta đoán quả nhiên không sai.

 

Vừa nhìn thấy canh bí đỏ nấu với cá ngân, hai mắt ta liền sáng rỡ.

 

Ta cũng không chờ nha hoàn của mình dọn thức ăn, tự mình múc trước một bát nhỏ.

 

Hồng Trần Vô Định

Thái tử có lẽ vì thấy ta giành mất món ăn của hắn.

 

Suốt cả bữa cơm mặt đều lạnh như băng.

 

Ta càng nghĩ không thể ăn ít, lại múc thêm một bát nhỏ nữa.

 

Ai biết được bữa sau Thái tử còn cho ta ăn hay không.

 

Có điều, hình như ta đã hiểu lầm Thái tử.

 

Sau bữa cơm, Thái tử phi giữ ta lại ăn dưa hấu.

 

Thái tử vung tay một cái, trực tiếp sai người mang cả quả dưa hấu cho ta đem đi.

 

Thái tử hóa ra là người tốt.

 

Dưa hấu vô cùng quý hiếm.

 

Giờ còn chưa đến mùa dưa, e rằng chỉ trong hoàng cung mới có thể ăn được.

 

Ta ôm dưa hấu trở về viện của mình.

 

Một tiểu công tử vận cẩm y ngọc phục chặn đường ta.

 

"Ngươi chính là Cố Lan Từ?"

 

2

 

Rõ ràng chỉ là một hài tử, lại cố ra vẻ người lớn.

 

"Phụt!"

 

Ta không nhịn được bật cười, đưa tay véo má hắn.

 

"Hài tử, ngươi cũng muốn ăn dưa hấu à? Ta có thể chia cho ngươi một nửa."

 

Tiểu công tử tức giận trừng mắt nhìn ta.

 

Lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

 

"Ai thèm dưa hấu của ngươi! Hôm nay ta đến là để cảnh cáo ngươi, không được tranh phụ thân với mẫu phi của ta!"

 

Thế nhưng chưa đến nửa khắc sau.

 

Chúng ta đã ngồi thành hàng.

 

Cùng cầm muỗng bạc múc dưa hấu ăn.

 

Hơn nữa càng ăn càng không dừng được.

 

Tiểu công tử tên là Tiêu Dật Hiên, là nhi tử của Thái tử phi.

 

Hắn trở thành bằng hữu ăn uống của ta.

 

Về chuyện này, Thái tử lại cực kỳ vui vẻ.

 

Gặp được món ngon nào, Thái tử phi đều sai người gọi ta tới cùng ăn.

 

Còn Thái tử thì càng thích đem thức ăn đưa thẳng tới viện ta, để ta và Tiêu Dật Hiên cùng nhau chia sẻ.

 

Quả nhiên, cả nhà Thái tử ba người đều là người tốt.

 

Thời tiết ngày càng oi bức, ta bắt đầu nhớ nhà.

 

Nhớ món hoa sen tô của mẫu thân.

 

Tiêu Dật Hiên thấy ta buồn bã.

 

"Ngươi có muốn đi hái sen không?"

 

Có sen để ăn!

 

Ta tạm thời quên đi nỗi nhớ nhà.

 

Trong Đông cung có một cái hồ lớn.

 

Thái tử phi đã sai người trồng đầy sen trong đó.

 

Chỉ tiếc Đông cung không có thuyền phu.

 

Ta nói gọi thị vệ tới.

 

Nhưng Tiêu Dật Hiên không muốn để thị vệ thấy dáng vẻ ham chơi của mình.

 

Nhất định đòi tự chèo thuyền.

 

Khi hái sen, chúng ta thật sự rất vui vẻ.

 

Hạt sen tươi non ngọt lịm.

 

Thế nhưng lúc muốn quay về, mới ngẩn người ra.

 

Chèo thế nào cũng không về bờ được.

 

Mỗi nhịp chèo dường như lại đưa thuyền càng xa.

 

Mãi mới có một nữ tử đi ngang qua.

 

Ta vội vàng cất tiếng cầu cứu.

 

Tiêu Dật Hiên lại cau mày khó chịu.

 

"Không thể gọi nàng ta, nàng ta là người xấu!"

 

Ta lập tức trợn mắt quát:

 

"Trời sắp tối rồi, không gọi nàng, tới lúc ngã xuống ao sen thì không phải chuyện đùa đâu."

 

Cuối cùng cũng lên được bờ.

 

Còn chưa kịp tạ ơn, nữ tử kia đã vội vàng che mặt rời đi.

 

Rõ ràng là sợ Tiêu Dật Hiên.

 

Ta lén đi tìm nữ tử đã giúp chúng ta, nàng tên là Lạc Kiều Hà.

 

Chỗ ở của Lạc Kiều Hà hơi hẻo lánh.

 

Thấy ta tới, nàng mừng rỡ như được sủng ái, bưng ra một đĩa điểm tâm mời ta.

 

"Cố trắc phi, đây là nô tỳ nhàn rỗi tự tay làm, mong người nếm thử."

 

Ta vừa nhìn đã nhận ra đó là món hoa sen tô.

 

Vội vàng nếm thử một miếng, thật sự quá ngon.

 

Thậm chí còn ngon hơn cả mẫu thân làm.

 

Khi rời đi, ta không khách khí gói cả đĩa điểm tâm đem về.

 

Định cùng Tiêu Dật Hiên chia sẻ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn vừa ăn được nửa chừng, ta liền hỏi: "Ngon không?"

 

Tiêu Dật Hiên ra sức gật đầu.

 

Ta mím môi cười, đợi hắn ăn xong mới thong thả nói: "Bánh hoa sen này là Lạc Kiều Hà làm đó."

 

Gương mặt Tiêu Dật Hiên cứng đờ, ngón tay run run chỉ vào ta, dáng vẻ tức giận mà bất lực.

 

Thật sự buồn cười không chịu nổi.

 

3

 

Ta tìm người dò hỏi về Lạc Kiều Hà.

 

Trong Đông cung có lời đồn, Lạc Kiều Hà vốn chỉ là một cung nữ.

 

Năm đó Thái tử cùng Thái tử phi cãi nhau, uống rượu say, bị Lạc Kiều Hà thừa cơ trèo lên giường.

 

Khiến Thái tử phi đau lòng suốt một thời gian dài.

 

Thái tử ban đầu định đánh c.h.ế.t nàng.

 

Là Thái tử phi lòng dạ từ bi, mới nâng nàng làm thông phòng, giữ lại tính mạng cho nàng.

 

Sau này, ta lén lút tới gặp Lạc Kiều Hà mấy lần.

 

Lạc Kiều Hà khuyên ta đừng tới nữa.

 

Nàng nói sợ ta chọc giận Thái tử.

 

Quả nhiên, việc ta lén đi gặp nàng bị Thái tử biết được.

 

Thái tử vô cùng tức giận.

 

"Cố Lan Từ, nghe nói ngươi đi lại thân thiết với Lạc Kiều Hà?"

 

"Ngươi chớ để nàng ta làm hư ngươi."

 

Ban đầu ta còn mạnh miệng:

 

"Lạc cô nương rất tốt, mỗi lần đều làm hoa sen tô cho ta."

 

Ánh mắt Thái tử lập tức lạnh như băng, trừng thẳng vào ta.

 

"Ngươi còn dám đi nữa, ta sẽ thu lại hai vị ngự trù."

 

Một bên chỉ có hoa sen tô để ăn, một bên thì mỗi ngày muốn ăn món gì cũng được, muốn ăn điểm tâm nào cũng có.

 

Đến kẻ ngu cũng biết tính toán.

 

Ta lập tức nịnh nọt: "Không đi nữa, tuyệt đối không đi nữa. Thái tử, xin ngài đừng lấy mất ngự trù của ta."

 

Thái tử bị bộ dạng của ta chọc cho bật cười.

 

Đang định rời đi, thì có hạ nhân vội vã bẩm báo: "Không hay rồi, Thái tử phi ngất xỉu!"

 

Thái tử sải bước nhanh chóng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Đã mời thái y chưa? Mau đi gọi thái y!"

 

Ta cũng vội vàng theo sau.

 

Thái tử phi là người tốt.

 

Ngày hôm qua còn sai người đem dưa thơm tới cho ta.

 

Ta rất lo cho nàng.

 

Tới viện của Thái tử phi, Thái tử nắm lấy tay nàng, dịu dàng gọi: "Khánh Khánh, Khánh Khánh, nàng mau tỉnh lại."

 

Thái tử phi mặt trắng bệch, nằm bất tỉnh trên giường.

 

Thái tử giận dữ quát hỏi: "Thái tử phi sao lại ngất xỉu?"

 

Cung nữ hầu cận của Thái tử phi, tên là Thải Bình, quỳ xuống dập đầu:

 

"Nô tỳ cũng không biết vì sao, Thái tử phi muốn ăn canh cá, tiểu trù phòng đã nấu rồi đưa tới. Thái tử phi vừa ăn một ngụm, liền bắt đầu nôn mửa rồi hôn mê."

 

Thái tử tức khắc sa sầm mặt mày.

 

"Người đâu, tiểu trù phòng hầu hạ Thái tử phi không chu toàn, lập tức đem tất cả tiểu trù phòng giam lại, chờ xử lý!"

 

Thái tử lại sai người gọi quản sự tiểu trù phòng, Lưu thẩm tới, hỏi cặn kẽ Thái tử phi trong ngày đã ăn những gì.

 

Nhưng hỏi mãi cũng không tìm được manh mối.

 

Thái tử thấy Thái y tới quá chậm, lại cho người đi giục thêm lần nữa.

 

Cuối cùng, thái y chẩn đoán ra Thái tử phi đã có thai ba tháng.

 

4

 

Thái tử đại hỷ.

 

Cung nữ, thái giám trong Đông cung đều được thưởng thêm một tháng bổng lộc.

 

Còn tiểu trù phòng, vì lập công phát hiện Thái tử phi có thai, mỗi người được thưởng ba tháng bổng lộc.

 

Những người vốn đang thấp thỏm chờ xử phạt, giờ đều dập đầu cảm tạ Thái tử ban ân điển.

 

Chờ đến khi Thái tử phi tỉnh lại.

 

Thái tử càng nắm tay nàng, dịu dàng nói nhỏ: "Khánh Khánh, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"

 

"Ta sẽ sai ngườ  phi ngựa ra trang viên vớt tôm sông về cho nàng nhé?"

 

"Khánh Khánh, nàng còn muốn ăn gì nữa, cứ nói, ta cho người mang hết về."

 

Thái tử phi chỉ khẽ lắc đầu.

 

"Thiếp không có khẩu vị."

 

Nhìn thấy Thái tử phi lắc đầu, ta nóng ruột.

 

"Ta muốn! Ta muốn ăn tôm sông!"

 

Thái tử rõ ràng không muốn vì ta mà phí công.

 

"Cố trắc phi chẳng phải vẫn luôn đòi xin *băng giám sao? Người đâu, tới kho băng lấy một cái đưa cho Cố trắc phi."

 

(*băng giám: tủ đông thời xưa, dùng để ướp lạnh trái cây, điểm tâm, rượu nước)

 

Băng giám!

 

Ta lập tức quên mất tôm sông.

 

Cuối cùng ta cũng có thể ướp lạnh đủ loại trái cây rồi.

 

Nhìn bộ dạng hớn hở của ta.

 

Thái tử thở dài.

 

Hắn căn dặn:

 

"Cố trắc phi, từ nay, những gì liên quan đến Lạc Kiều Hà, ngươi không được đưa tới trước mặt Thái tử phi."

 

Giờ phút này, trong mắt ta, Thái tử chẳng khác nào Bồ Tát trong chùa, cầu gì được nấy.

 

"Ta nhớ rồi!"

 

Thái tử tựa như biến sắc mặt.

 

Đối với ta thì cứng nhắc lạnh nhạt, quay sang Thái tử phi lại tươi cười rạng rỡ.

 

"Khánh Khánh, nếu nàng thấy buồn chán, chi bằng cho nhạc mẫu tiến cung ở cùng một thời gian?"

 

Trên mặt Thái tử phi cuối cùng cũng nở nụ cười.

 

"Được, vừa hay ta cũng nhớ nhà rồi."

 

Thái tử lập tức sai người đi chuẩn bị.

 

Tiêu Dật Hiên từ thư phòng trở về, nghe tin Thái tử phi có thai.

 

Hắn cũng tràn ngập vui mừng.

 

Liến thoắng nói mãi: "Hy vọng mẫu thân sinh cho con một muội muội."

 

"Nhỏ nhỏ, mềm mềm."

 

"Con nhất định sẽ yêu thương, che chở cho muội ấy."

 

"Nhưng mà, phụ thân và mẫu thân chắc sẽ mong có đệ đệ hơn."

 

"Nếu sinh đệ đệ, hoàng tổ phụ mới hài lòng."

 

"Con có thể chờ thêm, lần sau lại mong có muội muội."

 

Ta rất khó hiểu.

 

"Vì sao Thái tử và Thái tử phi tỷ tỷ lại muốn sinh con trai?"

 

Tiêu Dật Hiên giải thích cho ta:

 

"Bởi vì tam hoàng thúc đã có hai đích tử, hai thứ tử."

 

"Mà phụ thân chỉ có mình ta."

 

Tiêu Dật Hiên nhíu mày, thoáng chốc lại trở về dáng vẻ tiểu đại nhân lúc mới gặp ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com