Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 2



5

 

Ngoại tổ mẫu của Tiêu Dật Hiên là một lão thái thái mặt mày hiền từ.

 

Ngày ngày bà đều nghĩ đủ cách để bồi bổ cho Thái tử phi.

 

Ta cũng ngày ngày ở lại viện của Thái tử phi.

 

Lần này, ta không phải vì món ăn.

 

Chỉ là muốn ở bên Thái tử phi nhiều hơn.

 

Ta vắt hết óc, kể đủ chuyện thú vị, cuối cùng cũng khiến Thái tử phi bật cười.

 

Xem như ta còn có chỗ hữu dụng.

 

Thái tử phá lệ, lúc dùng bữa cũng không đuổi ta đi.

 

Nhưng ngoại tổ mẫu của Tiêu Dật Hiên chỉ ở lại ba ngày.

 

Nhà họ Dung xảy ra chuyện.

 

Đệ đệ của Thái tử phi mê cờ bạc, mượn nợ bên ngoài không trả nổi, bị người ta bắt giữ.

 

Lão thái thái chẳng còn tâm tư lưu lại trong cung.

 

Thái tử phi sai người đưa bà về nhà cẩn thận.

 

Trước khi rời đi, lão thái thái tặng ta một khối hàn ngọc cực kỳ quý giá.

 

Dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi cho tốt.

 

Có được hàn ngọc này, ta chẳng còn sợ cái nóng oi bức của mùa hè nữa.

 

Ta càng thêm tận tâm với Thái tử phi.

 

Nhưng Thái tử phi vẫn chẳng vui vẻ được.

 

Chuyện phiền lòng bên nhà mẹ đẻ liên tiếp truyền vào cung.

 

Kế hậu lại nhiều lần gọi Thái tử phi tới, lời nói bóng gió, trách nàng không biết quản thúc người nhà.

 

Ta đem món điểm tâm mình yêu thích mang tới cho Thái tử phi.

 

Nhưng cung nữ hầu cận của nàng lại không chịu nhận.

 

"Trắc phi nương nương, Thái tử có căn dặn, không cho phép nương nương dùng đồ người mang tới."

 

Ta tức giận, giơ khay điểm tâm lên, ngay trước mặt nàng cắn một miếng to.

 

"Ngươi xem, không có độc!"

 

Thái tử phi bị ta chọc cười.

 

"Lan Từ, đôi khi, ta thực sự rất ghen tỵ với ngươi."

 

Ta không hiểu.

 

"Thái tử phi, người ghen tỵ với ta điều gì?"

 

Thái tử phi nắm lấy tay ta.

 

"Ghen tỵ nhà ngươi gia thế hiển hách, ghen tỵ ngươi chưa từng biết đến u sầu."

 

Nhưng lời này, chưa đầy hai tháng sau.

 

Thái tử phi lại lần nữa ngất xỉu.

 

Nghe nói là do nhận tin tức từ nhà mẹ đẻ, tức giận mà ra.

 

Không chỉ vậy, Thái tử phi còn xuất huyết.

 

Thái y nói, không thể tiếp tục tức giận nữa, bằng không sẽ dễ động thai, khó giữ được hài tử.

 

Không khí trong Đông cung lập tức trở nên nặng nề.

 

Cung nhân đi đứng đều rón rén nhẹ nhàng.

 

6

 

Ta rất lo lắng cho Thái tử phi.

 

Tiêu Dật Hiên cũng lo lắng cho mẫu thân của hắn.

 

Nhưng hắn còn phải vào Thượng thư phòng học hành.

 

Ta cam đoan với Tiêu Dật Hiên, sẽ thay hắn chăm sóc Thái tử phi thật tốt.

 

Thế nhưng ta lại bị Thải Bình chặn ngay ngoài cửa viện của Thái tử phi.

 

"Trắc phi nương nương xin dừng bước."

 

"Thái tử gia có lệnh, sợ nương nương tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lỡ mang thứ không sạch sẽ vào viện của Thái tử phi."

 

"Nương nương muốn thăm Thái tử phi, phải đợi khi Thái tử có mặt mới được."

 

Ta: ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Muốn cứng rắn xông vào là không thể.

 

Thải Bình như thần giữ cửa, đứng sừng sững ngay trước viện.

 

Ta đành phải ngồi chờ Thái tử quay về.

 

Ta ngồi chờ ngoài cửa, tựa như một tảng đá vọng phu.

Hồng Trần Vô Định

 

Cuối cùng, Thái tử cũng trở lại.

 

Ta tưởng rốt cuộc có thể gặp được Thái tử phi.

 

Ai ngờ Thái tử liếc ta một cái, lạnh nhạt nói:

 

"Cô có chuyện cần thương nghị với Thái tử phi, Cố trắc phi, ngày mai hãy đến."

 

Khoảnh khắc đó,  ta suýt nữa không nhịn được muốn hỏi thăm tổ tông nhà hắn mấy câu.

 

Nhưng thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta còn gánh trọng trách thay Tiêu Dật Hiên chăm sóc mẫu thân hắn.

 

"Thái tử! Phu quân! Chàng cho ta gặp Khánh tỷ tỷ một lát đi, ta chỉ ở lại nửa khắc thôi."

 

"Không, chỉ cần một phần tư khắc cũng được."

 

Thái tử mím môi, không đáp.

 

Chỉ khẽ ra hiệu cho thái giám thân cận.

 

Thế là ta bị người ta kẹp hai bên vai, trực tiếp đưa trở về viện của mình.

 

Tên cẩu Thái tử!

 

Rõ ràng là muốn chiếm riêng Thái tử phi.

 

May mà ta thông minh.

 

Ngày hôm sau, ta lén đi lối ngách của A Hoàng để vào viện của Thái tử phi.

 

A Hoàng là con ch.ó mà Thái tử phi nuôi.

 

Vừa thấy người lạ xâm nhập, A Hoàng sủa "gâu gâu" rồi đuổi theo ta.

 

"Aaa!"

 

Ta sợ hãi, nhảy dựng lên.

 

Tiếng ồn ào lập tức dẫn cả đám người trong viện chạy ra.

 

Thải Bình trừng mắt nhìn ta:

 

"Cố trắc phi, người chui từ đâu ra vậy? Phiền người mau ra ngoài! Nếu Thái tử trách tội, nô tỳ gánh không nổi!"

 

Có người nhào tới muốn kéo ta đi.

 

Ta ôm chặt lấy cột hành lang: "Không, ta không đi, hôm nay ta nhất định phải gặp Thái tử phi!"

 

Đúng lúc ấy, Thái tử phi xuất hiện.

 

Nàng bật cười, đưa tay gỡ mấy nhánh cỏ dính trên tóc ta xuống.

 

"Lan Từ, đúng lúc lắm, bộ *váy xếp ly ta làm cho ngươi đã xong rồi, mau thử xem có vừa người không."

 

(*váy xếp ly: váy có nhiều nếp gấp nhỏ, xếp đều đặn, xòe rộng. )

 

Thải Bình còn định nói thêm gì đó, nhưng Thái tử phi đã phất tay bảo nàng lui xuống.

 

7

 

Ta đón lấy bộ váy xếp ly, ở viền váy, Thái tử phi thêu cho ta rất nhiều chiếc bánh điểm tâm nhỏ xinh.

 

Ta yêu thích vô cùng.

 

"Khánh tỷ tỷ, váy tỷ thêu cho ta đáng yêu quá! Nhưng mà, tỷ không khỏe, còn lao tâm thêu váy, nếu Thái tử biết, chắc chắn sẽ càng không cho ta tới thăm tỷ nữa."

 

Thái tử phi cười rất dịu dàng.

 

"Thái tử không cho ta ra ngoài, ta ở trong phòng cũng rảnh rỗi, làm xong váy cho muội, ta còn muốn làm thêm mấy bộ tiểu y phục cho hài tử."

 

"Lan Từ, muội có muốn giúp ta không?"

 

Ta lúng túng, vội vàng giấu tay ra sau lưng.

 

"Nhưng đến cả phụ thân ta cũng chê ta tay nghề vụng về."

 

Thái tử phi không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

"Lan Từ, không cần muội thêu, chỉ cần làm chân sai vặt cho ta là được."

 

Ta dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.

 

Chỉ là tâm tình Thái tử phi dường như vẫn chưa khá hơn.

 

Ta liền hỏi nàng có chuyện gì.

 

Thái tử phi im lặng một lúc lâu mới khẽ nói.

 

"Đệ đệ ta bị người xúi giục, trộm tiền bạc trong nhà rồi bỏ trốn, đến nay vẫn chưa tìm được. Mẫu thân ta khóc đến mờ cả mắt."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com