Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 11



Nước mắt ta cuối cùng không thể khống chế, ào ạt trào ra.

 

Hoàng thượng đặt tay lên vai ta, đỡ ta tựa vào người hắn.

 

"Nếu vậy, đợi Lan Từ sinh hạ hài tử, đợi nhạc mẫu về kinh thành ổn định, trẫm sẽ cùng Lan Từ về quê bái tổ."

 

Hồng Trần Vô Định

Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

 

Hắn trao ta một nụ cười an ủi.

 

Vì lời hứa ấy, phụ thân và tam ca rời cung với tâm tình đầy mãn nguyện.

 

Chu Phấn vui mừng ra mặt.

 

"Nương nương, Hoàng thượng vẫn còn để tâm tới người. Từ thời tiên đế tới nay, người là vị chủ tử duy nhất trong hậu cung được Hoàng thượng hứa cùng về quê bái tổ!"

 

Ta chỉ cười, nụ cười có chút gượng gạo.

 

Điều này, rốt cuộc là gì đây?

 

Là bù đắp sau khi lạnh nhạt ta?

 

Hay chỉ là vở kịch diễn cho cha mẹ ta xem?

 

Ta vốn đã tuyệt vọng với Hoàng thượng.

 

Nhưng hắn lại cho ta thêm một viên kẹo ngọt.

 

23

 

Lưu Cảnh vào bẩm báo.

 

"Nương nương, nô tỳ đã cho người kiểm tra kỹ lưỡng Chiêu Phòng điện, không phát hiện điều gì bất thường. Ngược lại..."

 

Ta ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Lưu Cảnh nói tiếp: "Nô tỳ thấy Lạc tiệp dư lén đi gặp Hoàng thượng."

 

Lạc tiệp dư?

 

Nàng ta từ lâu đã thất sủng, đó là chuyện ai trong hậu cung cũng biết.

 

Hoàng thượng nể tình Tiểu Tiểu, thỉnh thoảng ghé cung của nàng, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm.

 

Nàng ta tìm Hoàng thượng làm gì?

 

Hơn nữa lại còn lén lút.

 

Ta bỗng nhiên nhớ ra.

 

Dạo gần đây, Lạc tiệp dư rất siêng năng lui tới Chiêu Phòng điện.

 

Mỗi lần tới, nàng ta đều tìm cách nhắc đến việc Hoàng thượng sủng ái Tào Tu Nghi ra sao.

 

Kỳ thực, việc Tào Tu Nghi được sủng ái, nhận ban thưởng, đều nằm trong dự đoán.

 

Vì nàng vốn là quân cờ do Thái hậu đưa vào cung.

 

Nhưng Lạc tiệp dư cứ một lần lại một lần kể lể về việc nàng ta vượt quy củ.

 

Ta cũng vì thế mà tâm tình cũng bị ảnh hưởng theo.

 

Đúng lúc ấy, Chu Phấn thò đầu vào:

 

"Nương nương, Lạc tiệp dư tới."

 

Ta cười lạnh.

 

Vừa khéo, đang định tìm nàng ta.

 

"Truyền Lạc tiệp dư vào."

 

Lạc tiệp dư tay ôm chiếc mũ hổ đầu làm cho hài tử, bước vào.

 

Ta đón lấy.

 

Không thể phủ nhận, tay nghề thêu thùa của nàng hơn ta rất nhiều, từng mũi từng đường đều rất dụng tâm.

 

Lạc tiệp dư uống trà Lưu Cảnh dâng.

 

"Nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng thượng đã đáp ứng cùng người về quê bái tổ, chúc mừng nương nương."

 

Ta nhẹ nhàng ứng đối:

 

"Đều là nhờ lòng nhân từ của Hoàng thượng. Không biết nhà Lạc tiệp dư còn ai ở quê, bản cung cũng có thể nhờ Hoàng thượng ban ân điển, cho người vào kinh thăm ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lạc tiệp dư ủ rũ.

 

"Thần thiếp quê tận Giang Nam xa xôi, nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội, thần thiếp từ nhỏ đã không được coi trọng, cha mẹ sao chịu vì thần thiếp mà vượt núi băng sông tới kinh thành. Khác hẳn với Tào Tu Nghi, mới vào cung mấy tháng, đã được Hoàng thượng cho phép người nhà tới thăm."

 

Ta giao chiếc mũ hổ đầu cho Lưu Cảnh.

 

"Đem đi đốt, luôn cả những gì Lạc tiệp dư đã từng làm, cũng đốt hết."

 

Lạc tiệp dư sững sờ.

 

"Nương nương, người nói là... đốt đi ư?"

 

Ta nặng nề đặt tách trà xuống bàn.

 

"Lạc tiệp dư, ngươi hết lần này đến lần khác nhắc chuyện Tào Tu Nghi được sủng ái, ngươi có ý gì?"

 

Lạc tiệp dư sợ hãi quỳ sụp.

 

"Nương nương minh giám, thần thiếp chỉ là bất bình thay người!"

 

Ta bật cười lạnh lẽo.

 

"Bất bình sao? Hay là bị người khác sai khiến, cố ý khiến bản cung rối loạn tâm tình?"

 

"Ta đã thấy kỳ lạ từ lâu, rõ ràng bản cung đang mang thai, mọi việc trong cung đều giao cho Tào Tu Nghi xử lý. ngươi lại không tranh thủ lấy lòng Tào Tu Nghi, cũng chẳng lấy lòng Hoàng thượng, lại ra sức nịnh nọt bản cung?"

 

"Thực ra, ngươi đã bám được chỗ dựa lớn hơn, tới đây chỉ để tới đây gieo rắc thị phi thôi, đúng không?"

 

Mặt mày Lạc tiệp dư trắng bệch.

 

"Nương nương tha mạng! Thần thiếp cũng chỉ là bất đắc dĩ, thần thiếp cũng chỉ vì muốn giữ lại Tiểu Tiểu công chúa!"

 

Nàng khóc lóc đáng thương.

 

Còn ta, chỉ cảm thấy chán ghét.

 

"Lưu Cảnh, Lạc tiệp dư lòng dạ bất chính, không còn thích hợp chăm sóc Tiểu Tiểu công chúa. Mau ôm công chúa về Chiêu Phòng điện, bản cung sẽ tự mình chọn người thích hợp."

 

Lạc tiệp dư lúc này mới hoảng loạn, nhào tới:

 

"Nương nương, xin người đừng cướp Tiểu Tiểu của thần thiếp! Xin người..."

 

Ta cười lạnh nhìn nàng.

 

"Bản cung là mẫu nghi thiên hạ, Tiểu Tiểu công chúa cũng phải gọi bản cung một tiếng mẫu hậu. Đứa bé thuộc về ai, chẳng phải do bản cung quyết định hay sao?"

 

Lạc tiệp dư còn định ôm lấy chân ta.

 

Ta lùi lại hai bước, lạnh lùng ra hiệu.

 

Lưu Cảnh lập tức dẫn người, lôi nàng ta ra ngoài.

 

24

 

Lạc tiệp dư bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ.

 

Tiểu Tiểu được đưa tới Chiêu Phòng điện, ta giao nàng cho Chu Phấn, căn dặn phải chăm sóc chu đáo, không được để thiếu ăn thiếu mặc.

 

Lưu Cảnh thấp giọng hỏi:

 

"Nương nương đưa Tiểu Tiểu công chúa về, liệu Đại hoàng tử có tới gây sự chăng? Hiện giờ nương nương đang yếu thế, không thể kết thêm thù địch."

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

"Không đâu, ngươi yên tâm."

 

Ta nhớ tới chuyện Thải Bình từng tung tin đồn. 

 

Khi ấy Hoàng thượng nói, không có lửa làm sao có khói. 

 

Nghĩ tới đây, ta bắt đầu hoài nghi, cái c.h.ế.t của Thái tử phi, e rằng thật sự còn ẩn chứa điều gì khuất tất.

 

Còn cả thái độ của Tiêu Dật Hiên, nếu hắn thật sự hận ta, dù không vùi ta vào chỗ chết, cũng chẳng nên có ý nhắc nhở. 

 

Có lẽ, sự tuyệt tình giữa hắn và ta, chỉ là diễn trò cho kẻ khác xem.

 

Mới trừng trị Lạc tiệp dư xong, Tào Tu Nghi lại tới gây chuyện.

 

Vì tranh giành sủng ái, nàng cố tình lôi kéo Hoàng thượng tới Trường Tín cung đúng vào ngày mười lăm.

 

Ta chỉ cảm thấy nực cười.

 

Một tháng ba mươi ngày, Lạc tiệp dư đã thất sủng, ta chiếm giữ mồng Một và mười lăm. 

 

Những ngày còn lại, dù Hoàng thượng có bận rộn triều chính không vào hậu cung, Tào Tu Nghi cũng được nửa tháng thị tẩm, vậy mà nàng ta còn chưa thỏa mãn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com