Ta không chiều nàng, phạt cấm túc một tháng, thu hồi thẻ xanh.
Tào Tu Nghi phạm lỗi trước, Hoàng thượng dù muốn bênh vực cũng khó mở miệng.
Tào Tu Nghi đành phải cầu tới Thái hậu.
Thái hậu cho người truyền ta tới, mở miệng cầu tình.
Ta lập tức quỳ xuống:
"Thái hậu, người cũng từng làm Hoàng hậu. Tào Tu Nghi vi phạm cung quy, nếu không cho thần thiếp xử phạt, xin Thái hậu chỉ giáo thần thiếp nên làm thế nào?"
Ta còn đang mang thai, Thái hậu cũng không thể làm quá.
"Lý ma ma, mau đỡ Hoàng hậu dậy đi. Kẻ ngoài nhìn thấy, còn tưởng ai gia ức h.i.ế.p người mang thai."
Lý ma ma định đỡ, ta lại không chịu đứng lên.
"Thái hậu, vậy người cho rằng thần thiếp đang làm đúng sao?"
Thái hậu suýt nữa không duy trì nổi nụ cười thường ngày.
"Chuyện này... quả là Tào Tu Nghi có lỗi. Nhưng nàng còn nhỏ tuổi, nhập cung chưa lâu, có điều chưa hiểu chuyện cũng dễ thông cảm."
Ta mỉm cười:
"Tào Tu Nghi chỉ nhỏ hơn thần thiếp một tháng. Thần thiếp còn giao cung vụ cho nàng xử lý, nếu bản thân nàng còn không nghiêm chỉnh, lấy gì mà phục chúng?"
Thái hậu không còn lời nào để nói, đành phải tìm cách thuyết phục Hoàng thượng.
Hoàng thượng lại đứng về phía ta.
"Mẫu hậu, hậu cung không thể mất quy củ."
Thái hậu kêu đau đầu.
Ta cũng lười tranh luận thêm.
"Thái hậu, Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy mệt, xin được lui về Chiêu Phòng điện nghỉ ngơi."
Hoàng thượng tất nhiên không muốn dây dưa.
"Để trẫm tiễn Lan Từ trở về, tiện thể truyền thái y tới bắt mạch."
Thái hậu hừ lạnh:
"Hoàng thượng ở lại, ai gia còn có chuyện muốn nói riêng."
Không rõ Thái hậu đã nói những gì, chỉ biết cuối cùng Hoàng thượng cũng nhượng bộ, cho phép Tào Tu Nghi tham gia thu săn.
Thu săn sẽ diễn ra trong nửa tháng tới, coi như giải trừ lệnh cấm túc sớm.
25
Chu Phấn hấp tấp chạy vào.
"Nương nương, nô tỳ vừa đi lĩnh ngân lượng tháng này của Chiêu Phòng điện, lúc quay về thì bị người khác ném cho một mảnh giấy."
Lưu Cảnh hỏi: "Ngươi có thấy rõ kẻ ném không?"
Chu Phấn lắc đầu: "Không thấy, người ấy trốn sau gốc cây, nô tỳ chạy tới thì đã không còn ai."
Ta nhận lấy mảnh giấy.
"Xem trước xem viết gì đã."
Trên giấy chỉ có năm chữ: Cẩn thận Trương Thái y.
Chu Phấn giận dữ chống nạnh mắng:
"Trương Thái y với Quốc công gia là huynh đệ vào sinh ra tử, làm sao có thể hại nương nương được? Người kia chắc chắn là kẻ rảnh rỗi bày trò!"
Ta lặng lẽ nhìn mảnh giấy hồi lâu.
Lưu Cảnh lại tiến vào: "Nương nương, Trương Thái y đã tới."
Từ khi ta mang thai, Trương Thái y cứ mỗi năm ngày lại tới bắt mạch an thai cho ta một lần.
Thường thì xem xong, dặn dò đôi câu về ăn uống rồi lui.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng lần này, sắc mặt Trương Thái y không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nương nương gần đây có ăn phải món gì khác thường chăng?"
Ta rút tay về, lạnh lùng nhìn hắn.
"Trương Thái y muốn nói bản cung có dấu hiệu động thai, cần phải kê thuốc điều dưỡng?"
Miệng hắn khẽ mở ra, chưa kịp thốt lời.
Ta bật cười nhạt: "Sao, bị bản cung đoán trúng tâm tư rồi, ngươi không còn gì để nói sao?"
Trương Thái y còn muốn chống chế.
"Vi thần không dám. Từ ngày nương nương mang thai, vi thần vẫn luôn cẩn trọng, không dám lơi là nửa phần. Nếu nương nương không tin, hoàn toàn có thể mời thái y khác."
Ta hừ lạnh.
"Đừng tưởng bản cung không biết, thái y viện các ngươi cùng một cái lưỡi mà thôi. Ngươi cứ yên tâm, bản cung đã phái người đi mời Cựu Viện Chính thái y viện tới rồi."
Trương Thái y cuối cùng cũng hiện chút hoảng loạn.
Ta nhân cơ hội ép sát:
"Bản cung đã rõ. Cái gọi là bắt mạch an thai của ngươi, kỳ thực chẳng an toàn gì. Ngươi định báo rằng bản cung có dấu hiệu động thai, rồi nhân cơ hội bỏ thuốc phá thai vào đơn thuốc.”
“Chờ tới khi chuyện xảy ra, chỉ cần nói là do cơ thể bổn cung suy yếu, khó giữ được thai nhi, phải không?”
Ta cao giọng quát: "Trương Thái y, là ai sai ngươi?"
Dưới áp lực, Trương Thái y cuối cùng cũng nhận tội.
Nhưng hắn c.h.ế.t cũng không chịu khai ra chủ mưu.
Trước khi bị lôi ra ngoài, hắn vừa khóc vừa gào:
"Vi thần có lỗi với Hồng Vũ huynh, năm xưa vi thần được tiến cử vào thái y viện, đều là nhờ Hồng Vũ huynh!"
Hồng Vũ, chính là nhũ danh của phụ thân ta.
26
Ta ngã bệnh, là giả vờ.
Thế nhưng có kẻ đã bắt đầu nhảy nhót.
Trước ngày thu săn, Tào Tu Nghi được thả ra.
Nàng ta làm bộ làm tịch tới thăm ta.
"Nương nương, người có phạt thần thiếp cấm túc một tháng thì sao chứ? Hoàng thượng vẫn thương thần thiếp. Ngài ấy sợ thần thiếp không thể tham gia thu săn, vội vàng thả thần thiếp ra đấy."
Ta khẽ cười, không để tâm: "Vậy sao?"
Tào Tu Nghi càng thêm đắc ý.
"Ngày mai thần thiếp sẽ theo Hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn, thần thiếp chính là người duy nhất trong hậu cung được đi cùng. Nghe nói nương nương đang bệnh, cũng không biết thai nhi còn giữ được không, thật là đáng thương."
Ta còn tưởng nàng ta bị nhốt nửa tháng, ít nhiều cũng sẽ khôn ra, không ngờ vẫn ngu ngốc như vậy.
Ta cũng không buồn nhiều lời với nàng.
"Lưu Cảnh, tát miệng."
Lưu Cảnh lập tức giáng cho nàng ta mười cái tát.
Ngày hôm sau, Chu Phấn dắt Tiểu Tiểu công chúa tới tiễn Hoàng thượng.
Trở về, nàng ríu rít kể cho ta nghe một câu chuyện cười.
"Nương nương, người không thấy đâu, Tào Tu Nghi lấy khăn mỏng che mặt, không dám để lộ dung nhan. Thế chẳng phải rõ mười mươi là có tật giật mình? Giờ thì ai cũng biết nàng ta bị phạt tát vì chọc giận nương nương."
Lưu Cảnh, người vốn ít khi cười, cũng không nhịn được bật cười theo.
"Thật không thể ngờ, đường đường là cháu gái của Thái hậu, vậy mà Tào Tu Nghi lại ngu ngốc đến thế. Cũng may nương nương hiền hậu, không so đo với nàng ta."
Ta nhàn nhạt nói: "Rồi cũng có ngày nàng ta phải khóc."