"Thần thiếp nào dám. Thần thiếp chưa từng học hành, chỉ thấy Lý Tu Nghi hay mặc bạch y, tựa như hoa quỳnh vậy, người người đều khen hoa quỳnh diễm lệ. Thần thiếp chân thành chúc nàng ấy như hoa quỳnh, nở rộ mỹ lệ giữa nhân gian."
Ta đứng dậy, mỉm cười nói:
"Hoàng thượng, Tào Tu Nghi còn trẻ dại, chưa hiểu lễ nghi. Hôm nay là ngày tốt của Lý Tu Nghi, xin Hoàng thượng đừng trách phạt."
Hoàng thượng vẫn chưa nguôi giận.
"Đã vậy, trẫm liền tặng thêm một phần đại lễ cho Lý Tu Nghi."
"Truyền chỉ, Lý Tu Nghi phẩm hạnh đoan trang, xứng ý trẫm, phong làm Hiền phi."
Lời vừa dứt, không chỉ Tào Tu Nghi mà hơn nửa số người trong điện đều biến sắc.
Lý Như Dung chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã tiến lên ngôi phi vị, hơn nữa còn mang phong hiệu "Hiền", đứng đầu Tứ phi.
Nếu nàng xuất thân cao quý, lập nhiều công lao thì thôi cũng đành.
Đằng này, thiên hạ ai ai cũng rõ, nhà mẹ đẻ Lý Như Dung chỉ là tiểu quan thất phẩm, chẳng có lấy một người thân đủ tư cách ra triều làm quan.
Ngay cả vị nghĩa phụ Lý tướng quân kia, tuy chức không nhỏ, nhưng cũng không thể gọi là trọng thần bậc nhất kinh thành.
Chưa dừng lại ở đó.
Hoàng thượng còn lệnh cho Tào Tu Nghi giao trả quyền quản lý hậu cung, đồng thời ban chỉ cho Lễ bộ, chọn ngày lành, cử hành đại điển sắc phong cho Hiền phi, đích thân ban Kim sách.
Hồng Trần Vô Định
Một loạt hành động này, chẳng khác nào tát vào mặt Tào Tu Nghi.
Cũng đồng thời giẫm nát tôn nghiêm của Thái hậu.
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, càng lúc càng cảm thấy, mọi chuyện này đều do Hoàng thượng cố tình sắp đặt.
Tào Tu Nghi chỉ có thể nghiến răng hận thù nhìn Lý Như Dung, ánh mắt như muốn khoét thủng nàng ta.
Trong khi đó, Thái hậu đang nâng chén trà trên tay, bỗng nhiên ném mạnh xuống đất.
Tiếng vỡ vang lên như sấm động giữa đại điện tĩnh lặng, dọa cho cung nữ thái giám hai bên lập tức quỳ sụp, không dám thở mạnh.
Thái hậu mỉm cười lạnh lùng: "Thật thất lễ, ai gia trượt tay."
"Nơi này là hoàng cung, sao có thể để một nữ tử vô danh tiểu tốt tùy tiện tiến vào, rồi lập tức phong làm phi?"
32
Thái hậu vì tức giận mà sinh bệnh.
Nửa tháng trôi qua vẫn không khá hơn.
Thái hậu kêu gào rằng mình sắp chết, trước lúc lâm chung, chỉ mong được gặp lại đứa con ruột thịt của mình.
Hoàng thượng cách một hai ngày đều tới thăm, tỏ ra hết sức hiếu thuận.
Hắn biết Thái hậu không ưa Lý Như Dung, nên tuyệt đối không để nàng ta bước chân vào Cảnh Nhân cung.
Thế nhưng đối với chuyện Thái hậu muốn gặp Nghịch vương, thái độ của Hoàng thượng lại hết sức cứng rắn.
"Nghịch vương tội không thể tha, trẫm đã để hắn sống đã là khoan dung lớn lao, tuyệt không cho phép hắn ra ngoài."
Thái hậu đành lặng thinh, nhưng bệnh tình vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thái y nói chứng bệnh của Thái hậu cực kỳ nan giải, thuốc thang trong cung e rằng khó có hiệu quả rõ rệt.
Hoàng thượng lập tức hạ chiếu, rộng rãi tìm kiếm danh y và linh dược khắp thiên hạ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Thái hậu lại bị Hoàng thượng bí mật giam lỏng.
Nghe đồn, Tào Tu Nghi dâng tấu, vạch tội Thái hậu từng hãm hại sinh mẫu của Hoàng thượng, Đức Ý Hoàng hậu, hơn nữa, còn từng hạ độc Hoàng thượng khi vừa đăng cơ.
Bởi vậy mới dẫn tới tình trạng khó có con nối dõi.
Tào Tu Nghi thậm chí còn trình lên nhân chứng vật chứng.
Thái hậu quỳ giữa cơn mưa, khóc đến tê tâm liệt phế.
"Điều mà ai gia hối hận nhất đời này, chính là đưa ngươi, Tào Xuân Hương, vào cung. Ai gia thân là cô mẫu của ngươi đấy! Chỉ vì một nam nhân, ngươi liền phản bội ai gia sao? Nếu không nhờ ai gia, ngươi sao có thể bước chân vào hoàng cung?"
Đáp lại, Tào Tu Nghi cũng cười lạnh:
"Cô mẫu, người quên rồi sao? Ta vốn chẳng hề muốn vào cung, là các người dùng tính mạng của 'thư sinh' kia uy h.i.ế.p ta."
"Trời xui đất khiến, ta vào cung lại gặp lại 'thư sinh'. Ngài ấy nay đã cao cao tại thượng, thế mà vẫn dịu dàng với ta, vì ta gắp xương cá, dạy ta quản lý cung vụ."
"Hoàng thượng từng nói, người trong lòng ngài là ta. Nếu không phải vì cô mẫu ngáng đường, có lẽ Hoàng thượng đã đối xử với ta còn tốt hơn nữa."
Nụ cười của Tào Tu Nghi mang theo chút điên cuồng.
"Cô mẫu, ta cũng không vu oan cho người, những chuyện đó quả thực đều do người làm."
Thái hậu lạnh lùng hỏi:
"Ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Tào sao? Sau này c.h.ế.t đi, còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên."
Tào Tu Nghi thản nhiên:
"Ta chẳng rảnh mà nghĩ chuyện sau khi chết. Ta chỉ để tâm hiện tại. Bây giờ, vì người mà Hoàng thượng không còn để ý đến ta nữa."
Ánh mắt Thái hậu nhìn về phía Hoàng thượng, đầy oán độc.
"Ngươi cố tình! Không lạ gì hoàng nhi của ta lại thua dưới tay ngươi, bởi nó không hiểu lòng người như ngươi."
Hoàng thượng lạnh nhạt đáp:
"Thái hậu quá khen. Trẫm tự thấy đối đãi với người không bạc. Tôn kính, phụng dưỡng, hậu cung các phi tần cũng đều tôn kính người. Người hại mẫu hậu ta, có thể nói là vì quyền thế, nhưng người còn hạ độc trẫm, trẫm thực sự không hiểu, người còn bất mãn điều gì?"