Thâm Cung Khóa Hồng Nhan

Chương 14



Lưu Cảnh nói:

 

"Nương nương, có phải Hoàng thượng nghi ngờ Đại hoàng tử ngồi không yên, vì thế mới xúi giục triều thần dâng tấu lập Thái tử, mưu đồ đoạt vị hay không?"

 

Chu Phấn phụ họa:

 

"Thật kỳ lạ. Nói Hoàng thượng nhớ thương Nhân Trinh Hoàng hậu, vậy sao cũng là con của Nhân Trinh Hoàng hậu, Hoàng thượng lại hết lòng sủng ái Tiểu Tiểu công chúa? Nghe nói hồi môn chuẩn bị cho Công chúa đã chất đầy chín kho tàng. Công chúa mới hơn một tuổi, nếu đợi tới lúc xuất giá, chẳng phải giàu sánh ngang quốc khố rồi sao."

 

Ta cười lạnh:

 

"Vì sao ư?"

 

"Tiểu Tiểu là nữ nhi, cho dù được yêu thương đến đâu, nhiều lắm cũng chỉ tốn kém tiền bạc. Đại hoàng tử thì khác."

 

Không ngờ sau khi vết thương của Đại hoàng tử khỏi hẳn, hắn liền đứng trước triều thần, tự thỉnh xuất kinh du học.

 

Đại hoàng tử nói:

 

"Nhi thần cảm thấy phụ hoàng dạy bảo hoàn toàn đúng. Nhi thần từ nhỏ ở trong cung, tuy cơm ăn áo mặc không thiếu, nhưng chẳng từng trải nỗi khổ nhân gian, càng không thấu hiểu thế sự. Nhi thần mong được chu du bốn phương, tự mình rèn luyện, mở mang kiến thức."

 

Hoàng thượng nghe xong, lệ rơi đầy mặt.

 

"Dật Hiên à, con chưa từng rời khỏi trẫm, trẫm làm sao nỡ. Có phải con trách trẫm lần đó ở Thượng thư phòng mắng con, khiến con mất mặt trước người ngoài. Trẫm... chỉ là..."

 

"Yêu con sâu đậm, nên mới trách phạt nghiêm khắc."

 

"Trẫm mong con đọc sách cầu tiến, lẽ nào là hại con? Chẳng qua chỉ vì thương con. Mẫu hậu con đi sớm, con lại chẳng hòa thuận với Hoàng hậu, trẫm sợ sau này con không có chỗ dựa..."

 

Nghe nói triều đình hôm đó, cha con họ ôm nhau khóc lóc ngay giữa triều, cảm động đến mức văn võ bá quan đều rơi lệ.

 

Cuối cùng, Hoàng thượng đồng ý cho Đại hoàng tử xuất kinh, nhưng cũng nói rõ, chỉ cho hắn một năm. Hết thời hạn, phải hồi cung nhận trọng trách.

 

Ngày Đại hoàng tử Tiêu Dật Hiên xuất cung, Tiểu Tiểu công chúa đích thân đi tiễn.

 

Ta cũng nhân cơ hội, nhờ Tiểu Tiểu trao cho hắn một tấm bùa bình an.

 

Xem như đáp lại lời nhắc nhở trước kia của hắn.

 

30

 

Đại hoàng tử vừa rời cung.

 

Chuyện lập Thái tử càng không ai nhắc tới.

 

Đám triều thần đều là những kẻ tinh ranh, họ đã nhìn ra Hoàng thượng không hề có ý lập Thái tử, mà chính Đại hoàng tử cũng không hề có lòng.

 

Sau đó, Hoàng thượng lại nạp thêm hai vị tần phi mới.

 

Một người xuất thân từ phủ Thừa tướng, một người từ danh gia vọng tộc.

 

Lần lượt được phong là Trần mỹ nhân và Vương mỹ nhân.

 

Hai vị mỹ nhân này đều có một điểm chung, chính là dung mạo mang vài phần bóng dáng của Nhân Trinh Hoàng hậu.

 

Xem ra việc Hoàng thượng si mê Nhân Trinh Hoàng hậu, từ hậu cung tới tiền triều, ai ai cũng đã biết rõ.

 

Trần mỹ nhân tính tình lạnh lùng, không tranh không đoạt, có vài phần phong thái của Nhân Trinh Hoàng hậu năm xưa.

 

Còn Vương mỹ nhân thì tìm trăm phương nghìn kế tranh sủng.

 

Thế nhưng, dẫu thế nào đi nữa, người được sủng ái nhất trong cung vẫn là Lý Như Dung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bởi vì nàng ta dưỡng dục Tiểu Tiểu công chúa, Hoàng thượng nhân đó tìm được cái cớ, liên tiếp thăng cấp cho nàng.

 

Lý Như Dung được phong làm Tu Nghi, địa vị ngang hàng với Tào Tu Nghi.

 

Ngay cả chuyện hậu cung, Hoàng thượng cũng giao cho Lý Như Dung cùng Tào Tu Nghi cùng quản lý.

 

Chưa hết.

 

Hoàng thượng còn tốn công tìm ra một vị tướng quân mang họ Lý từ trong hàng ngũ đại thần nắm binh quyền, để nhận Lý Như Dung làm nghĩa nữ.

 

Trùng hợp thay, vị Lý tướng quân này vốn không đội trời chung với phụ thân ta.

 

Hai người bọn họ tranh đấu mấy chục năm, từ thời tiên đế đã cãi vã tới nay.

 

Nhờ chiến công ở biên ải và ta trở thành Hoàng hậu, phụ thân mới tạm thời đè đầu được Lý tướng quân.

 

Nay với thân phận nghĩa nữ của Lý Tướng quân, Lý Như Dung vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng với ta, cũng bắt đầu trở mặt.

 

Ta đang mang thai, giữa mùa đông, vậy mà nàng ta dám bớt than sưởi trong điện ta.

 

Ta phái Lưu Cảnh đi tìm Hoàng thượng phân trần.

 

Lý Như Dung rơi lệ phân bua:

 

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng vì đau lòng Hoàng thượng. Miền Nam hạn hán, Hoàng thượng thân làm thiên tử còn tự mình tiết kiệm. Thần thiếp nhìn thấy trong lòng chẳng đành, liền bắt đầu giảm bớt chi tiêu trong cung.” 

 

"Nhưng thần thiếp thân phận thấp hèn, sức mọn, chỉ có thể mượn uy danh Hoàng hậu nương nương, cũng là làm gương cho hậu cung."

 

Hoàng thượng ngầm vui vẻ khi thấy ta và Lý Như Dung đấu đá.

 

Nhưng kẻ lo lắng nhất lại chẳng phải ta.

 

Vị trí của Lý Như Dung dần dần vững chắc.

 

Tào Xuân Hương, từng được sủng ái, nay dần thất thế.

 

Hồng Trần Vô Định

Ngày sinh thần Lý Như Dung, Hoàng thượng lệnh cho tổ chức linh đình.

 

Chu Phấn giễu cợt:

 

"Hoàng thượng và Lý Tu Nghi bớt xén củi than của nương nương, thì bảo phải tiết kiệm. Giờ tới sinh thần Lý Tu Nghi, liền đại tiệc linh đình. Nương nương là Hoàng hậu cũng chưa từng được tổ chức lớn như vậy, nàng ta chỉ là Tu Nghi mà đòi hỏi cái gì?"

 

Chu Phấn chỉ dám lẩm bẩm trong Chiêu Phòng điện.

 

Còn nỗi bất mãn của Tào Xuân Hương thì đã không thể kìm nén.

 

Sinh thần Lý Như Dung, Tào Xuân Hương dâng tặng một bức bình phong.

 

Tặng bình phong vốn không có gì lạ, nhưng bức bình phong kia lại thêu hoa quỳnh.

 

Sợ Lý Như Dung không hiểu thâm ý, Tào Xuân Hương còn cười nói trước mặt mọi người trong yến tiệc:

 

"Chúc Lý Tu Nghi tựa như hoa quỳnh, dù chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc, cũng đủ làm khuynh đảo cả thế gian."

 

31

 

Lý Như Dung giận đến nghiến răng ken két, nhưng Hoàng thượng còn đang ở đó.

 

Nàng chỉ đành tủi thân nghẹn ngào: "Hoàng thượng, người xem Tào Tu Nghi đi. Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, nàng ta lại nói ra những lời ấy."

 

Mỹ nhân rơi lệ, lại còn là người mà Hoàng thượng cưng chiều nhất, Hoàng thượng lập tức nổi trận lôi đình.

 

"Ngày sinh thần của Lý Tu Nghi, là trẫm đích thân cho phép tổ chức long trọng. Tào Tu Nghi, ngươi là có ý kiến với trẫm sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com