Lý tướng quân vừa thăng Chính Nhất phẩm, Hoàng thượng lập tức chẳng buồn giữ thể diện với ta nữa.
Tiệc xuân, trước khi nhập tiệc, Hoàng thượng đã hỏi Lý Như Dung:
"Ban thưởng cho nhà mẹ đẻ Nhân Trinh Hoàng hậu đã phát xong chưa?"
Lý Như Dung dịu dàng đáp:
"Thần thiếp không dám sơ suất, đã phái người đưa tới, theo ý chỉ của bệ hạ, còn hậu hĩnh hơn nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương hai phần."
Vào yến tiệc, vị trí vốn nên dành cho nhà ta, lại bị Lý Như Dung dâng cho người nhà Nhân Trinh Hoàng hậu.
Ta chỉ khẽ mỉa một câu: "Hiền phi quả nhiên xuất thân hàn vi, một chút quy củ cũng không hiểu."
Lý Như Dung chẳng chút khiếp sợ, còn ngang ngược đáp trả:
"Hoàng hậu nương nương, việc này chẳng liên quan đến thần thiếp, đều là Hoàng thượng an bài. Thần thiếp được phong làm Hiền phi, chẳng lẽ nương nương muốn trách Hoàng thượng?"
Vừa nói, nàng cố ý để lộ chuỗi Phật châu Đông châu trên cổ tay.
Ta cười lạnh: "Phật châu Đông châu, chỉ Hoàng hậu mới được phép đeo. Ngươi cũng xứng?"
Hoàng thượng lại che chở nàng ta: "Đó là trẫm ban, chẳng lẽ Hoàng hậu cũng muốn chỉ trích trẫm?"
Có Hoàng thượng chống lưng, Lý Như Dung càng thêm kiêu ngạo.
Các mệnh phụ ngồi đó cũng đồng loạt nịnh bợ, thi nhau khen ngợi chuỗi Phật châu Đông châu trên tay nàng ta, nói rằng thật khí phái.
Ta tức giận đến mức bụng đau quặn.
Là đứa bé trong bụng ta, không kìm được, muốn ra đời rồi.
Hoàng thượng cuống quýt: "Hoàng tử sắp chào đời! Mau truyền Thái y!"
Phụ thân lập tức xông lên, tháo luôn áo choàng khoác lên người ta, bế ta lên, lao thẳng về Chiêu Phòng điện.
Bữa tiệc mùa xuân đành phải bỏ dở.
Phụ mẫu ta quỳ xin Hoàng thượng cho phép ở lại cung, chờ ta sinh hạ đứa bé.
Được phụ mẫu ở bên, lòng ta yên ổn hơn nhiều.
Cơn đau như xé da xé thịt, mồ hôi ướt đẫm tóc mai.
Trong gian phòng gấp rút bày tạm, mấy bà đỡ vây quanh giường, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Cơn đau từng đợt, như thể thân xác bị búa bổ đôi.
Một ngày một đêm, ta liều mạng mới sinh được hài tử.
Phụ mẫu thấy ta mẹ tròn con vuông, cuối cùng cũng yên lòng.
Dẫu trăm ngàn nỗi lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng vì cung quy, cũng đành phải rời đi.
Chỉ nhờ Hoàng thượng ban ân, đặc biệt cho phép mẫu thân lưu lại, giúp ta dưỡng thai ở cữ.
Phụ mẫu cảm tạ khôn xiết.
Vốn dĩ phụ thân định nhân cơ hội này, ép Hoàng thượng xử trí tội thất lễ của Lý Như Dung.
Nhưng hiện tại Hoàng thượng đã khai ân, phụ thân cũng ngại không tiện nhiều lời.
36
Hồng Trần Vô Định
Thân thể ta, vì lần sinh nở này, tổn thương rất nhiều.
Mẫu thân nói bà phải trở về phủ một chuyến, lấy một phương thuốc bí truyền giúp ta bồi bổ.
Khi quay lại cung, bà mang theo một thị nữ thân hình cao lớn.
Chính là Tiêu Dật Hiên.
Thì ra Tiêu Dật Hiên chưa hề ra ngoài du ngoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đi biên quan.
Hắn đổi tên họ, xuất thân từ một tiểu binh, chân chính dựa vào đao kiếm mà c.h.é.m giết, từng bước thăng tới ngũ phẩm.
Biên quan có bốn huynh trưởng của ta, tam ca từng gặp Tiêu Dật Hiên, liếc mắt liền nhận ra.
Tam ca vốn định viết tấu chương mật, tố cáo việc này.
Nhưng Tiêu Dật Hiên lấy ra tấm bùa bình an do ta tặng, tam ca mới nể tình mà cho qua.
Tiêu Dật Hiên vốn không định sớm quay về cung.
Chỉ vì nghe nói ta sinh khó, mới cấp tốc chạy về.
Tiêu Dật Hiên nói:
"Cố Lan Từ, ta từng nhắc nhở ngươi, vì sao vẫn khó sinh? Ngươi nên tra xét đám bà đỡ và thái y mới phải."
Thấy bộ dáng hắn, ta đã mơ hồ đoán được phần nào.
"Tiêu Dật Hiên, sự ra đi của tỷ ấy, vốn không phải ngẫu nhiên, đúng không?"
Tiêu Dật Hiên không ngờ ta lại nhạy bén như vậy.
"Ngươi đã biết gì?"
Ta quả thực có chút đầu mối, là do Lạc tiệp dư tiết lộ.
Tiêu Dật Hiên kể cho ta một câu chuyện.
Có một vị quyền quý, đem lòng yêu thương một nữ tử xuất thân hàn vi.
Nữ tử ấy một lòng một dạ vì hắn.
Thế nhưng nam tử kia, chỉ xem nàng như tấm bình phong, để mê hoặc huynh đệ, che giấu dã tâm tranh đoạt quyền lực.
Vì quyền thế, hắn không tiếc tự tay bày mưu hại c.h.ế.t nàng.
Tàn nhẫn hơn cả, là sau khi nàng chết, hắn vẫn giả vờ si tình, lại còn cưới một nữ tử dung mạo tương tự nàng.
Ta lặng thinh rất lâu.
"Vậy nên," ta nói, "ngươi đoạn tuyệt với ta, bởi vì đã nhận ra Hoàng thượng không hề nặng tình như vẻ ngoài?"
Tiêu Dật Hiên khẽ gật đầu.
"Đúng vậy. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ hoàng nói với ta, là Cố gia ép c.h.ế.t mẫu phi. Người thề sẽ vì mẫu thân báo thù."
Thanh âm Tiêu Dật Hiên lộ vẻ bi thương.
"Nhưng sự thật thì sao? Tất cả đều do phụ hoàng bày ra."
"Người đầu tiên ông ta xuống tay, chính là cữu cữu ta. Dù cữu cữu ta chẳng phải người có tài cán lớn lao, nhưng đối với gia đình, vẫn luôn tận tâm hết mực."
"Thế mà ông ta cố ý sai người dụ dỗ cữu cữu sa vào sòng bạc, rồi lại ngầm cho người bắt cóc, hành hạ."
"Chuyện cữu cữu mất tích, vốn dĩ là do bọn họ giăng bẫy. Vậy mà mẫu thân còn tin tưởng, cầu xin ông ta ra mặt giúp đi tìm cữu cữu."
Ta nhớ tới bữa tiệc mùa xuân nọ.
Hoàng thượng cố tình nhắc tới việc ban thưởng cho nhà mẹ đẻ của Nhân Trinh Hoàng hậu, còn đặc biệt dặn phải hậu hĩnh hơn nhà Cố quốc công hai phần.
Lại còn cố ý để người nhà Nhân Trinh Hoàng hậu ngồi vào chỗ tôn quý.
Nếu không rõ nội tình, ai cũng tưởng Hoàng thượng tình thâm nghĩa trọng với Nhân Trinh Hoàng hậu tới vậy.
Mắt Tiêu Dật Hiên đỏ hoe.
"Điều ghê tởm hơn, là khi mẫu hậu sinh muội muội, rõ ràng ban đầu không hề khó sinh."
"Chính ông ta ra lệnh mua chuộc bà đỡ, giả vờ kêu thai ngược, rồi hung hăng đẩy lùi thai nhi vào bụng mẫu hậu..."
Ta cũng không nhịn được mà mắng lớn: "Đồ súc sinh!"
Khó trách khi sắp lâm chung, nàng từng dặn ta, "Lòng người dễ đổi".
Hóa ra khi ấy, nàng đã nhận ra bộ mặt thật của Hoàng thượng.
Mẫu thân ta vội sai Lưu Cảnh ra ngoài cửa xem xét, lo rằng có người nghe lén bên kia tường.